10.
Tôi ngồi ăn một mình trong nhà ăn của căn cứ.
Khi đưa miếng bông cải xanh cuối cùng vào miệng, một người đàn ông mặc áo đen ngồi xuống đối diện tôi.
Nhìn thấy hắn, lòng tôi lại dâng lên vị đắng chát.
Như thể vết sẹo vừa kết vảy khó khăn lắm mới lành lại lại bị người ta xé toạc ra.
Nực cười thật, trước đây toàn là tôi chủ động chạy đến bàn ăn tìm hắn, hắn chưa từng đến tìm tôi bao giờ.
Vậy mà bây giờ, đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại nhìn tôi chằm chằm, như muốn hút tôi vào trong.
"Em muốn chuyển sang chi nhánh khác?"
Tôi gật đầu.
Đúng vậy, trạng thái hiện tại của tôi rất khó để làm việc cùng Chu Uyên, vậy nên không nhìn thấy thì không đau lòng.
"Có cần thiết vậy không?"
Hắn hạ mắt, rất tự nhiên gắp lấy miếng ớt xanh tôi để lại bỏ vào miệng.
Chu Uyên có một ưu điểm đó là không kén ăn, khi còn bên nhau, hắn luôn ăn hết những thứ tôi bỏ lại, không hề chê bai.
Nhưng bây giờ chúng tôi đã không còn là kiểu quan hệ đó nữa.
Tôi thu dọn khay thức ăn, vừa định mở miệng nói gì đó.
Bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện một cô gái trang điểm tinh xảo, xinh đẹp rực rỡ.
Là Độ Độ.
Cô ta cong môi cười, đưa tay về phía tôi:
"Chào chị, em là Độ Độ, nghe nói…"
"Chị là bạn gái cũ của Chu Uyên?"
11.
Tôi nhìn cô ta, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Nhưng Độ Độ lại như bắt được điểm yếu của tôi, tiếp tục ríu rít không ngừng.
"Chị ơi, chị xinh quá."
"Mà sao chị lại chia tay anh Uyên thế?"
"Không phải vì em đấy chứ? Em với anh Uyên bây giờ chỉ là bạn bè thân thiết thôi mà."
Những năm gần đây, Độ Độ luôn theo đuổi phong cách dễ thương, vô tư.
Tôi cũng từng nghe nói, cô ta gọi nửa giới eSports là anh em của mình.
Nhưng không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác… cả người cô ta sắp dán chặt lên Chu Uyên vậy.
"Chu Uyên ấy mà, nhìn thì có vẻ lạnh lùng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!