Chương 17: (Vô Đề)

Tết năm nay, tôi đón giao thừa cùng Lục Tinh Triệt và cả đội.

"Tất cả mọi người có điều ước gì cho năm mới không?"

Tôi hỏi đám nhóc tầm hai mươi tuổi trước mặt.

Có người nói:

"Tất nhiên là năm mới phải đánh thật tốt rồi."

Có người nói:

"Giành chức vô địch thế giới!"

Cũng có người nói:

"Đánh cho ra giá trị bản thân, kiếm thật nhiều tiền."

Chỉ có Lục Tinh Triệt suy nghĩ một hồi lâu.

Sống mũi cao của cậu ấy ẩn trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi.

"Muốn cùng chị trải qua thêm một năm nữa."

Cả nhóm đồng loạt hét lên một tiếng đầy chán ghét.

"Dm, đội trưởng, bệnh yêu đương của anh hết cứu nổi rồi."

"Chịu thôi, tôi chịu rồi, tôi đi trước đây."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Đúng đúng, để hai người họ ở lại đi, sến súa c.h.ế. t mất."

Tuyết lớn hóa thành những bông trắng xóa phủ đầy nhân gian.

Bóng lưng chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, cậu ấy nắm lấy tay tôi, cùng tôi băng qua những con phố nhỏ.

Có lẽ, con người luôn sống trong bi ai, bởi đến thời điểm hiện tại, dù là tôi hay Lục Tinh Triệt, vẫn chưa từng thành công.

Nhưng vào khoảnh khắc này, khi nhìn vào mắt cậu ấy, tôi lại thấy rất hạnh phúc.

Vậy là đủ rồi, thật sự đủ rồi.

28.

Giải đấu năm sau vẫn diễn ra.

Sau khoảng thời gian đầu chưa thích nghi, Lục Tinh Triệt và đồng đội đã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.

Nhưng họ vẫn còn một khoảng cách khá xa với các đội tuyển hạng nhất.

Bước ngoặt xảy ra vào nửa cuối năm.

Đội của Lục Tinh Triệt lần lượt đánh bại nhiều đội mạnh, thậm chí còn thắng đậm đội của Chu Uyên.

Đây là lần đầu tiên Chu Uyên để thua trước đội của Lục Tinh Triệt, nhưng tiếc rằng, Lục Tinh Triệt đã không còn là người đấu cùng vị trí với hắn nữa.

Thật ra năm nay Chu Uyên sống không hề dễ chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!