Chương 49: (Vô Đề)

Chiếc quần âu của Thời Sơn Duyên rất vừa người, có thể phác thảo rõ ràng dục vọng của anh.

Bả vai cường kiện rắn chắc của anh nâng đỡ bộ âu phục, áo ghi lê bó chặt đẹp mắt, cà vạt cũng không lộn xộn.

Anh cúi xuống một chút, giữ mắt mình ngang tầm với ánh nhìn của Yến Quân Tầm.

Yến Quân Tầm cảm thấy tư thế này của Thời Sơn Duyên rất nguy hiểm, giống như một giây sau sẽ nhào tới cắn cổ hắn.

Hắn dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, còn túm cái váy chết tiệt của mình, dưới ánh mắt của Thời Sơn Duyên không còn phân biệt được nhiệt độ cơ thể của ai cao hơn.

Thời Sơn Duyên nắm lấy mắt cá chân của Yến Quân Tầm, kéo theo hắn, để cho lòng bàn chân hắn cảm thụ được chính mình.

Tất chân vô dụng, nó không ngăn cản được bất kỳ xúc cảm gì.

"…… Buông tay," Yến Quân Tầm đột nhiên giơ súng lên, dí vào trán Thời Sơn Duyên, thanh âm có chút run rẩy, "Buông tay!"

Tay Thời Sơn Duyên đang nắm mắt cá chân Yến Quân Tầm tăng thêm lực đạo, hành động gần như không đứng đắn nói: "Nổ súng."

Giọng của Thời Sơn Duyên làm cho Yến Quân Tầm cuộn tròn ngón chân.

Ánh mắt của hắn không có chỗ trốn, nghe tiếng thở dốc mơ hồ trong cổ họng của Thời Sơn Duyên, hắn vừa vội vàng vừa xấu hổ tránh đối mặt với Thời Sơn Duyên.

Thời Sơn Duyên không buông tay nắm mắt cá chân của Yến Quân Tầm ra, anh khống chế nhịp điệu giẫm chân, ánh mắt nhìn Yến Quân Tầm rất tàn nhẫn.

Anh thích loại cảm giác này, thậm chí còn muốn kéo áo của Yến Quân Tầm xuống.

"Quân Tầm," Thời Sơn Duyên liếm răng nanh, cười rộ lên, "Yến Quân Tầm."

Yến Quân Tầm cắn răng nói: "Câm miệng, anh câm miệng!"

"Mau bắn tôi," Thời Sơn Duyên cúi người gần hơn, giữ họng súng, thúc giục Yến Quân Tầm, "Bắn đi."

Yến Quân Tầm nắm chặt súng.

Khẩu súng này đã được nạp đạn, chỉ cần bóp cò, là có thể giải quyết được Thời Sơn Duyên.

Trong hơi thở của hai người, hắn dần dần sinh ra phẫn nộ, sự phẫn nộ đó xâm chiếm sự bình tĩnh trước đây của hắn.

Hắn đột nhiên tăng thêm lực đạo vào họng súng, nói: "Anh ——".

Thời Sơn Duyên hôn hắn.

Yến Quân Tầm buông tay túm váy ra, kịch liệt chống cự, ý đồ chạy trốn.

Nhưng vô dụng, Thời Sơn Duyên túm lấy hắn, kéo áo của hắn xuống.

Thời Sơn Duyên có xúc động muốn xé Yến Quân Tầm ra, nhưng rất kỳ quái, anh chỉ là vây khốn Yến Quân Tầm, không ngừng hôn Yến Quân Tầm, dùng phương thức ấu trĩ này cắt đứt lời Yến Quân Tầm muốn nói.

Anh không có gì cả.

Không có súng, không có gai tay, không có tình yêu bình thường, lại dài dòng thở dốc làm xằng làm bậy.

Anh nắm mắt cá chân Yến Quân Tầm.

Đôi chân này thật đáng yêu, làm anh nhịn không được kéo cà vạt ra.

Đi mẹ cà vạt của anh.

Thời Sơn Duyên căn bản không thích cà vạt, tựa như anh không thích căn nhà này, không thích thế giới này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!