Chương 48: (Vô Đề)

Cửa lối thoát nạn bị đập mạnh, âm thanh vang vọng trong lối đi, rất ồn ào.

Mồ hôi Yến Quân Tầm đang chảy dọc theo đường cong chân.

Hắn không giải thích được, nhưng hắn cảm thấy có lỗi vào lúc này.

Bởi vì hắn dùng một tay ấn cửa, một chân duỗi qua, giẫm lên bậc thang giữa hai chân Thời Sơn Duyên.

Cánh cửa rung chuyển, nhưng lối đi yên tĩnh.

Thời Sơn Duyên buông tay thay Yến Quân Tầm cởi nút giày cao gót, trước trán rơi xuống mấy sợi tóc.

Anh dùng ngón tay ngắt đứt dây giày, thay Yến Quân Tầm lấy giày cao gót ra.

Tất chân của Yến Quân Tầm có chút ẩm ướt, đó là do mồ hôi.

Yến Quân Tầm thu chân lại, ôm gậy thép lên, nói: "Cám ơn."

Thời Sơn Duyên xách theo giày cao gót đứng dậy, hút hết điếu thuốc.

Anh vứt tàn thuốc đi, nhìn cái đuôi của Yến Quân Tầm, nhàn nhạt trả lời: "Không có chi."

Cầu thang dẫn lên tầng 3 và cửa mở ra.

Yến Quân Tầm chân trần giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, chờ Thời Sơn Duyên mở cửa.

Thời Sơn Duyên mở cửa, gậy thép của Yến Quân Tầm liền vung ra ngoài.

Lực Cẩu chờ ở cửa sớm đã có phòng bị, nhưng trong khi chặn đường đã bị Thời Sơn Duyên từ bên hông đấm hai quyền vào bụng.

Lực Cẩu chịu đòn, không cúi xuống.

Hắn co cùi chỏ theo hướng ngược lại đánh thẳng vào đầu Thời Sơn Duyên, bị Thời Sơn Duyên một tay chế trụ.

Lực Cẩu lại bị trúng một đòn trên mặt, làm hai mắt chua xót, Yến Quân Tầm đập vào đầu hắn một gậy, hắn nghiêng đầu đi và dùng vai chống đỡ, nhưng lại bị Thời Sơn Duyên một cước đá vào ngực, làm hắn cả người ngã ngữa, văng vào vách tường trên hành lang.

Thời Sơn Duyên không có thừa thắng xông lên, bởi vì anh nghe được âm thanh lên đạn.

Anh giật mạnh cánh cửa, trên cửa lập tức vang lên tiếng đạn găm vào cửa.

"Không cần nổ súng," một vệ sĩ mặc vest và giày da bước ra khỏi phòng ở cuối hành lang, xa xa mà nói với Lực Cẩu, "Hãy im lặng."

Tầng ba không có tay đấm, Thời Sơn Duyên không đoán sai, Lý Hồ có cuồng vọng thế nào cũng không dám đắc tội kim chủ chân chính của hắn, trên lầu đều là khách quý của hắn, nơi này đều là vệ sĩ của kim chủ.

Trong Lệ Hành có hai Lực Cẩu, một ở chỗ này, một cái hẳn là tay bắn tỉa vừa rồi nhiều lần thất thủ, chỉ còn cái Lãnh Cẩu kia không biết ở nơi nào.

"Ngại quá," Lực Cẩu cầm súng, tới gần cửa, nói với máy phát ID của mình, "Tôi cần chi ——"

Cánh cửa đột nhiên mở ra, cạnh cửa tàn nhẫn đập vào mặt Lực Cẩu, máu mũi hắn lập tức chảy ra.

Hắn chỉ kịp nói "Fuck", nửa sau đều bị kẹt ở trong cổ họng.

Tay cầm súng của Lực Cẩu bị Thời Sơn Duyên bắt được, sau đó vặn ngược qua.

Lực đạo này quá mạnh làm tay của Lực Cẩu đau đớn như muốn bị chặt đứt.

Súng của hắn rơi xuống đất, bị Thời Sơn Duyên giẫm lên, sau đó bị Thời Sơn Duyên ấn sau đầu đập vào tường, người dán tường trượt xuống đất.

Thời Sơn Duyên nhặt súng lên, nhấc người đồng thời chĩa súng vào góc hành lang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!