"Đây là danh sách những người làm việc cùng lúc với Bạch Tinh Tình," Giác không nhìn thấy bên trong phòng thay đồ nói, "Rất nhiều người."
Trong phòng thay đồ quần áo chất đống lộn xộn, Yến Quân Tầm ngồi xổm quay mặt vào góc tường.
Hắn bị che khuất bởi đống quần áo, trượt quang bình của mình và duyệt qua những cái tên đó.
"Anh nhớ ảnh đi," Tô Hạc Đình chuyển tư liệu, "Đối tượng điều tra trọng điểm đều đánh dấu cho anh, mời anh nhớ kỹ bọn họ trong vòng năm phút."
Yến Quân Tầm lướt đến dưới cùng, nói: "Tôi nhớ kỹ."
"Ông chủ của "Lệ Hành" tên Lý Hồ," Phác Lận xem xét các tài liệu trong đầu của mình, "Chúng tôi đã điều tra hắn trong chiến dịch Ve Trùng, nhưng hắn đã xử lý rất sạch sẽ.
Hai người phải cẩn thận khi trà trộn lần này.
Tốt nhất không nên tiếp xúc trực tiếp với hắn, tôi lo lắng hắn phát hiện ra sau này sẽ đem lần hành động trà trộn này xem như cục thanh tra thâm nhập điều tra hắn."
"Anh phải tin vào diễn xuất của 7-001," Tô Hạc Đình lại rót cho mình một ly Coke, "Một trong những yêu cầu trà trộn chính là ngụy trang, nhiệm vụ này không khó chút nào."
"Cậu không sao chứ?" Ngọc Lan ở bên ngoài thúc giục, "Nhanh lên tôi thương nào.
Thời gian sắp đến rồi, chậm chút nữa chúng ta chỉ có thể ở bên ngoài dọn đĩa."
Yến Quân Tầm gỡ máy phát ID xuống, bắt đầu thay quần áo.
"Các người thật sự sẽ làm nhiệm vụ như vậy trong lúc chiến tranh sao?" Giác tò mò hỏi Tô Hạc Đình.
"Chuyện thường xảy ra," Tô Hạc Đình nhìn những người ra vào hội trường của Lệ Hành, "Làm nằm vùng có đôi khi giống như làm tay súng bắn tỉa, mọi người đều phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, luôn luôn duy trì bình tĩnh, còn cần phải tập trung sự chú ý cao.
Nhưng nằm vùng không chỉ giữ bình tĩnh, mà còn luôn luôn giữ cho mình là nhân vật trong nhiệm vụ.
Loại chuyển đổi thật giả này rất phiền …… Nói không chừng ngày nào đó nằm vùng không thể phân rõ mình là ai."
Cánh cửa trong phòng thay đồ mở ra.
Ngọc Lan hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể đem Yến Quân Tầm kéo đến trước mặt: "Quá đẹp! Tôi ghen tị với cậu! Cậu không cần phải quát lông chân phải không?" Hắn làm động tác lấy hai tay che trái tim mình, "Tôi muốn được làm mẹ của cậu! Tôi vẫn luôn muốn sinh được một đứa con như cậu."
Yến Quân Tầm nhặt quần áo của mình lên, xếp chúng lại, đặt ở vị trí nên đặt.
Chiều cao của hắn không chiếm được ưu thế trong Hắc Báo cùng cục thanh tra, nhưng bây giờ, chiều cao của hắn vừa phải.
Hắn nhìn vào gương hóa trang đeo tai thỏ, sờ nắn chúng như rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi vén tóc lên.
Tô Hạc Đình nhớ tới đánh giá nhiệm vụ, lý do Hắc Báo trục xuất Yến Quân Tầm chính là hắn không thể thích ứng nhiệm vụ nguy hiểm, vì thế Tô Hạc Đình nói "So với việc để cho anh ngồi trên người một lão đại, nhiệm vụ này đã là cấp bậc nhà trẻ, đừng để đồng nghiệp mới đặt câu hỏi về tính chuyên nghiệp của Hắc Báo, hãy đưa ra ……"
Mẹ nó ồn ào quá!
"Cứ như vậy, không cần hoá trang," Ngọc Lan thật sự muốn sờ sờ lỗ tai Yến Quân Tầm, "Tôi đề nghị cậu nên đi theo kiểu "tiểu ớt cay", tương phản với bộ dạng của cậu," hắn nhẹ nhàng vỗ ngực mình, "Giống như tôi, chính là "cơ bắp cục cưng", ở trong hội trường rất được hoan nghênh."
"Phải không?" Yến Quân Tầm nhìn về phía Ngọc Lan, "Mau mẹ nó vào sân —— tôi muốn loại phong cách này sao?"
"Đúng vậy, cứ như vậy, vô cùng tốt, cậu cứ làm sao cho đúng với màu sắc của mình!" Ngọc Lan vừa nói vừa xoay người, xoay eo đi lên, giẫm mạnh lên đôi giày cao gót tạo tiếng vang rất lớn, "Theo tôi vào sân, tiểu khả ái!"
"Hắn thật tự tin," Giác lớn tiếng nói, "Tôi thích hắn!"
"Hắn sao?" Phác Lận ngạc nhiên nói, "Cô nghiêm túc?"
* * *
Lệ Hành đam mê tổ chức loại sự kiện này, khi Bạch Tinh Tình còn ở nơi này, mỗi lần biểu diễn đều là vì loại hoạt động này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!