Cửa xe mở ra, có người xuống xe có người lên xe, làm hành khách bên trong lại lần nữa xáo động lên.
Thời Sơn Duyên bị đẩy về phía trước, đem Yến Quân Tầm vây trong khe hở giữa cánh tay cùng lồng ngực, tuy rằng chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng lại cảm nhận được mồ hôi trên lưng Yến Quân Tầm.
"Không cần," Yến Quân Tầm nghiêng đầu, rời khỏi bàn tay của Thời Sơn Duyên, "Tôi hiện tại không cần."
Thời Sơn Duyên không nói tiếp câu nào, anh vươn tay về phía trước, lại ấn vào thành xe một lần nữa.
Cửa kính xe bị mở một nửa, cát bay điên cuồng vỗ vào kính trong khi xe chạy, làm cho toàn bộ cửa sổ trông bẩn thỉu.
Yến Quân Tầm tính lộ trình, bọn họ còn phải qua năm điểm dừng mới có thể xuống xe.
Mẹ kiếp.
Yến Quân Tầm bị ánh nắng hắt ra từ rèm che lóa mắt, hai bên thái dương đổ mồ hôi, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe đều là màu vàng tươi sáng.
Hắn không thích ánh mặt trời, so với mưa, ánh nắng mặt trời luôn khiến hắn cảm thấy không có nơi nào để trốn.
Giống như hiện tại, hắn liền cảm giác mở ra ở trước mắt mình toàn bộ là Thời Sơn Duyên.
Mẹ kiếp
Yến Quân Tầm phiền muộn không chỗ nào phát tiết.
Hắn ôm chặt túi bảo vệ môi trường, mí mắt rũ xuống, lắng nghe tiếng nói chuyện và tiếng ho trong xe, phiền muộn làm cho xao động ở thân thể và trong đầu hắn đấu đá lung tung.
"Lúc cậu tới cũng ngồi cái này sao?" Thời Sơn Duyên đột nhiên hỏi.
"Ừm," Yến Quân Tầm nhìn cửa sổ xe, trong khe có một con sâu bay bị mắc kẹt, hắn nói, "Khu Đình Bạc chỉ có cái này."
Chiếc xe lắc lư nhẹ trong khi lái xe, Thời Sơn Duyên di chuyển chân của mình.
Anh phải cúi đầu xuống để tránh bị chạm vào một vòng treo trên thanh ngang.
Anh ngửi thấy mùi sữa trong áo thun Yến Quân Tầm, mùi này trong mùi mồ hôi rất nhẹ, giống như là lễ vật chuyên thưởng cho Thời Sơn Duyên.
Chỉ có anh mới có thể ngửi thấy.
Sữa bò nhất định là Gấu Trúc thay Yến Quân Tầm chọn.
"Gấu Trúc tối nay định làm gì?" Thời Sơn Duyên tiếp tục hỏi.
"Canh bí đỏ," Yến Quân Tầm cảm thấy mồ hôi chảy xuống, như thể hắn đang bị hấp, "Hoặc là thịt bò hầm."
Hắn bắt đầu khống chế bản thân suy nghĩ về thức ăn, điều này cho hắn có thể có được chút không gian để thở.
Nhưng máy phát ID trong túi quần vang lên, thanh âm nổ tung trong tai nghe, hắn chỉ có thể nghiêng đầu, đem mặt nghiêng ướt sũng cọ lên đầu vai, ý đồ kết nối điện thoại.
Thời Sơn Duyên giơ tay thay Yến Quân Tầm gõ tai nghe một chút.
"Cảm ơn." Yến Quân Tầm trong phút này cùng Thời Sơn Duyên rất gần, lông mi quá dài của hắn cơ hồ muốn cạo đến Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên giống như có chút phát hiện, lịch sự nâng mặt lên, nhìn về phía cửa sổ, để cằm cùng hầu kết lộ trước mắt Yến Quân Tầm.
Anh cười và nói: "Không cần khách sáo."
Yến Quân Tầm bị hình ảnh Thời Sơn Duyên kích thích.
Hắn lập tức quay lại đầu, và nói với đầu dây bên kia: "Có chuyện gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!