Chương 26: Tên Điên

Phác Lận đứng nghỉ ngơi ở khu uống cà phê lầu 3, một bên khuấy cái muỗng, một bên hoạt động cái cổ.

Trước khi vụ án kết thúc, bọn họ không có thời gian tan tầm, nên đã dành thời gian đấu tranh với thông tin tại đây.

Hắn uống hai ngụm cà phê và nói chuyện phiếm cùng Giác qua máy phát ID.

"Tan tầm có hẹn hò không?" Phác Lận hỏi Giác.

Giác trầm mê chơi với trò chơi tìm và tra số liệu, trả lời: "Không có "hệ thống" nào muốn hẹn gặp tôi." Nó cố gắng theo kịp suy nghĩ của con người, "Anh hôm nay có hẹn hò không?"

"Không, tôi không có, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút thôi." Phác Lận cảm thấy giác thật đáng yêu, hắn bưng ly cà phê, do dự trong chốc lát, hỏi, "Chúng ta có thể uống một ly sau khi vụ án kết thúc không?"

Giác chơi trò chơi, không có lập tức trả lời vấn đề.

Trò chơi này đối với người bình thường mà nói không có gì để chơi, nó cần phải kiểm tra câu trả lời chính xác trong dữ liệu giống như đại dương, mà Giác rất thích cảm giác ngâm mình trong cơ sở dữ liệu.

Phác Lận cũng rất đặc biệt, hắn cũng thích trò chơi này.

"Cha tôi dặn không nên phát triển tình yêu văn phòng," Giọng nói của Giác có chút do dự, "…… nhưng tôi thích rượu vang sủi bọt vị bưởi ngọt."

"Tôi sẽ chuẩn bị cho cô." Phác Lận cười rộ lên.

Giác "nhìn thấy" Phác Lận cười, làm cho nó bối rối.

Nó không thể hiểu được Phác Lận, hắn luôn luôn đặt nó trong máy phát ID và mang ở trên lỗ tai.

Bọn họ làm cộng sự là ngẫu nhiên, nhưng hợp tác rất dễ chịu, quan hệ cứ như vậy bảo trì tới hiện tại, không ai muốn chấm dứt.

"Ngôi sao sườn viết sư của chúng ta tới rồi." Phác Lận cắt đứt việc tìm kiếm số liệu của Giác, hắn từ lầu 3 nhìn xuống, vừa lúc có thể nhìn đến bãi đậu xe.

Con đường quá tắc nghẽn, lúc này mặt trời đã ngả về tây.

Yến Quân Tầm xuống xe, đem máy phát ID bên cạnh chỗ ngồi mang lên người.

Bên cạnh bãi đậu xe ngoài trời là một sân bóng rổ, nơi một số học sinh trung học sau giờ học chơi bóng.

Yến Quân Tầm đi ngang qua trước mặt, bên trong có người kêu hắn chơi bóng.

Bọn họ khẳng định coi hắn trở thành bạn cùng lứa tuổi.

Yến Quân Tầm cảm giác rất tệ, áo thun ướt ướt mà dán vào lưng làm hắn một chút cũng không muốn vận động.

Nhưng hắn không chán ghét bị bọn học sinh chào đón, cái này làm cho hắn nghĩ đến đi học.

Hắn chưa từng đi học, không có bạn học, không có bất kỳ hoạt động xã hội nào, hắn chỉ có giờ khắc này ở trong mắt người khác là bình thường.

"Cậu có tham gia các hoạt động thể thao trong Hắc Báo không?" Thời Sơn Duyên đứng ở phía sau Yến Quân Tầm, anh nhìn về phía sân bóng rổ, đối với những đứa trẻ đầy mồ hôi không có cảm giác gì.

Anh khác với Yến Quân Tầm, anh không có cảm giác thân thuộc.

"Không có." Làn da trắng nõn của Yến Quân Tầm nóng lên liền phiếm hồng, hắn nghiêng đầu trốn tránh ánh mặt trời, nhảy vài bước lên bậc thang, đứng trước hệ thống kiểm tra ở cửa.

Hắn muốn cách Thời Sơn Duyên xa một chút, như để tiếng ồn xung quanh có thể giúp hắn phân tâm.

Hiện tại đã qua thời gian tan tầm, trong đại sảnh cục thanh tra vẫn còn không ít người.

Quang bình trung tâm tuần hoàn tin tức hôm nay, âm thanh giày cao gót cùng giày da đan xen lui tới.

Yến Quân Tầm bước thẳng đến máy bán hàng tự động, chà mặt và lấy một lon bia lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!