Yến Quân Tầm mí mắt giật giật, ánh mắt va chạm với ánh mắt số 01AE86.
Hắn nhận thấy câu "Xin chào" này đang bò lên chân của mình, giống như cái đuôi khổng lồ đang thăm dò, mang theo một luồng khí khó chịu và nguy hiểm.
Khương Liễm cầm súng, ngăn chặn tiếng cảnh báo: "Lập tức tạm dừng nhiệm vụ chuyển giao số 01AE86! "
"Tạm dừng để từ chối," số 01AE86 không hiểu yêu cầu của Khương Liễm, "Đừng như vậy, bị tôi làm cho sợ chết khiếp sao? Tôi chỉ là một …" Anh dường như đang tìm kiếm từ thích hợp để hình dung, "Một tù binh tội nghiệp không vũ trang."
Phó Vận hô hấp không bình tĩnh vì hắn đã ở quá gần số 01AE86, cũng vội vàng đáp lại số 01AE86 bằng một câu chửi thề.
"Mẹ kiếp"
"Thật sung sức, trong đầu còn muốn chửi mẹ người khác a." Số 01AE86 nhìn Yến Quân Tầm, vẻ mặt dần dần vi diệu, "Tôi có linh cảm rằng mình muốn kết giao bằng hữu mới."
Mồ hôi từ thái dương Phó Vận chảy xuống ướt cổ áo sơ mi, hắn nói: "Liên hệ Phó chỉ huy, tên điên này không thể ra ngoài được! "
Hệ thống yên lặng hai giây, chuyển qua cameras, tiếp tục nói bằng giọng cơ học: "Liên hệ không thành công, Phó chỉ huy từ chối nói chuyện, xin vui lòng tiếp tục nhiệm vụ chuyển giao."
"Thúc thúc của anh chê anh phiền," số 01AE86 buông tay Phó Vận ra, cách cửa cười nhạo, "Nên trưởng thành đi Phó Vận, học cách đi một mình đi.
"
Phó Vận chật vật lui ra phía sau, sắc mặt xanh mét: "Xích chó còn chưa tháo ra, Thời Sơn Duyên, không nên quá đắc ý."
"Ừ ——" số 01AE86 ghé vào trên cửa, kiên nhẫn mà nói, "Anh có mang chìa khóa không?"
* * *
Bên ngoài phòng giam trời đã tối, mưa vẫn rơi.
Khương Liễm nhịn không được châm một điếu thuốc, đối mặt với sân chơi của phòng giam, nhìn ngọn đèn đường lẻ loi trên, dùng câu mở đầu quen thuộc "Khó…… Tên này quá nguy hiểm, không giống như là người sẽ chịu hợp tác."
"Lúc anh ta bắt lấy Phó Vận không chỉ có phản ứng rất nhanh," Yến Quân Tầm cụp mắt xuống, như là sắp ngủ, "Hơn nữa còn chỉ dùng một tay, chứng minh anh ta trong thời gian bị giam giữ cũng không từ bỏ việc luyện tập phân bổ sức mạnh ngón tay.
Anh có thấy ngón trỏ và ngón giữa của anh ta không? "
Khương Liễm kỳ quái xoa xoa cằm, tỏ vẻ không thấy rõ.
Yến Quân Tầm mở lòng bàn tay ra, nhìn một lúc "Hai ngón tay của anh ta thực nhanh, cảm giác rất tốt, tôi khuyên anh không nên cho anh ta cơ hội chạm vào súng, nếu không sẽ rất phiền phức"
Khương Liễm nghe vậy đau đầu, véo điếu thuốc nói "Phó Thừa Huy làm cái gì vậy?"
Yến Quân Tầm sợ lạnh, kéo khóa áo khoác lên, giấu cằm vào áo, nhìn chằm chằm vũng bùn dưới bậc thềm, hỏi một đằng trả lời một nẻo "Nhà giam Khu Đình Bạc không có mấy người, cũ nát như vậy, các loại mạch điện đã lão hoá rồi."
Khương Liễm nghe không hiểu "Bên này của chúng ta vốn đã tệ như vậy rồi, cậu lại không ở đây, còn quan tâm mạch điện?"
Đèn đường phía xa chợt lóe lên vài cái rồi vụt tắt trong cơn mưa nặng hạt.
"Mạch điện lão hoá dễ dàng xuất hiện rò điện, dễ xảy ra tình huống đứt cầu dao này nọ," Yến Quân Tầm thanh âm có chút buồn, "Đều là mối nguy hiểm ngầm."
Khương Liễm buông ra một chút ý tứ: "Khu Đình Bạc không thể so với Khu Quang Đồng, không có hệ thống phòng thủ nghiêm mật như vậy, nếu anh ta nhân cơ hội muốn chạy…"
Nếu số 01AE86 muốn chạy trốn, nhà giam Khu Đình Bạc cũng chỉ có thể thỉnh Phó Vận đem anh ta về nhà giam Khu Quang Đồng, thậm chí không cần thông báo cho Phó Thừa Huy.
Trước khi chuyển giao còn phải xem xét tình huống một lần nữa, Khương Liễm nhìn về phía Yến Quân Tầm.
* * *.
ngôn tình hài
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!