Chương 87: Ngoại truyện 14: Thẩm Tắc Mộc X Dương Nhân [13]

Chuyển ngữ: Ly Tâm

Beta: Mạc Y Phi

Giờ đang là mùa trượt tuyết, hai người đã đặc biệt chọn ngày làm việc đi khu trượt tuyết để tránh ngày cao điểm.

Có điều vẫn rất đông người.

Dương Nhân yêu dáng vẻ mặc đồ trượt tuyết của Thẩm Tắc Mộc chết đi được, vừa năng động vừa toả sáng, đứng ở trên tuyết, sống lưng thẳng tắp, cặp chân dài khiến hormone muốn bùng nổ.

Cảm xúc mê trai này khiến sau đó cô cứ như một con công xoè đuôi, điên cuồng xoay múa giữa tuyết.

Thẩm Tắc Mộc biết trượt tuyết, anh trượt tuyết cứ như chạy băng băng trên sân trượt nên chắc không thể hiểu được tâm trạng của những người vừa trượt tuyết vừa làm xiếc.

Dương Nhân thì đang ở đó làm xiếc, giẫm lên ván trượt thì cả bầu trời xoay chuyển, lúc đáp xuống đất thì khiến tuyết văng tứ tung… Cô lại cảm thấy không tệ lắm. Ít nhất cũng là cảnh đẹp ý vui.

Lúc Dương Nhân đang chơi, vô tình nhìn thoáng qua thì thấy Thẩm Tắc Mộc đang giơ di động quay video cô, cô hơi hoảng, động tác lỗi rồi lập tức ngã xuống.

Cả người hơi nhếch nhác giống như một chú chim nhạn bị mũi tên bắn rơi.

"Ui da! Đừng quay đừng quay nữa!" Dương Nhân nằm trên đất kêu lên.

Thẩm Tắc Mộc đã sớm cất di động đi, đỡ cô từ dưới đất lên, "Không sao chứ?"

"Không sao không sao." Dương Nhân đứng dậy nói, "Lần đầu tiên tôi trượt tuyết ngã suốt, về nhà phải massage mông cả một ngày, sau đó không sợ ngã nữa."

Thẩm Tắc Mộc yên lặng tưởng tượng về cảnh Dương Nhân massage mông, sau đó anh hít một hơi thật sâu.

Năm nay khu trượt tuyết mở rộng thêm một phần, tăng thêm hạng mục giải trí mới là xe trượt tuyết, xe trượt tuyết thực ra không phải xe mà là một ván trượt tuyết bơm căng khí. Người ngồi trên xe trượt tuyết từ chỗ cao đến chỗ thấp, nghe nói tốc độ rất nhanh, khá là kích thích.

Dương Nhân cảm thấy rất thú vị, quay đầu nói với Thẩm Tắc Mộc: "Muốn chơi không, chúng ta cũng thử đi?"

"Ừ." Thẩm Tắc Mộc xoay người đi mua vé.

Xe trượt tuyết phân loại thành xe một người và xe hai người, Thẩm Tắc Mộc không hỏi Dương Nhân mà mua luôn xe hai người.

Xe trượt tuyết được làm rất đơn giản, khoảng cách giữa hai vị trí trước sau của xe trượt tuyết hai người rất gần nhau, cũng không có gì ngăn lại. Dương Nhân ngồi phía trước, Thẩm Tắc Mộc ngồi phía sau, đôi chân dài đặt ở hai bên người cô, cứ như thể chân anh mà cong lại thì có thể kéo cô vào lòng.

"Ngồi chắc nhé." Anh trai phụ trách đẩy xe tuyết nói một câu, sau đó đẩy xe trượt tuyết của bọn họ chạy vài bước rồi đẩy xuống sườn núi.

Tốc độ của xe trượt tuyết càng ngày càng nhanh. Cảnh vật trước mắt trở nên quá nhanh, chỉ để lại bóng mờ trên võng mạc; tiếng gió vù vù bên tai cứ như tàu hoả chạy, thỉnh thoảng lại có vụn tuyết bắn lên mặt, lành lạnh dọa người ta nhảy dựng.

Dương Nhân bắt đầu hét chói tai, "Á!!! Á!!!" Cực kỳ kích động!

Thẩm Tắc Mộc cho rằng cô đang sợ, cánh tay vòng qua phía trước, vững vàng ôm lấy cô vào lòng.

Dương Nhân: "…" Tiếng hét chói tai lập tức ngừng lại.

Cô im lặng, không dám nhúc nhích, giống như chú cừu con sợ hãi.

Thẩm Tắc Mộc siết chặt cánh tay. Anh cảm thấy xe trượt tuyết hai người thiết kế không đứng đắn cho lắm, người ngồi trên xe quá gần, rất dễ ôm lấy nhau.

Tim Dương Nhân đập rất nhanh, thình thịch như muốn nhảy cả ra ngoài. Một phần là do xe trượt tuyết quá kích thích, phần còn lại do người ngồi sau quá kích thích. Cô cảm giác cứ như vậy chắc mình chết mất thôi.

Có điều có thể chết trong lòng anh, dường như cũng không tệ.

Lúc Dương Nhân đứng dậy khỏi xe trượt tuyết, chân cũng nhũn cả ra, cô vừa bước một bước ra ngoài thì chân đã khuỵu xuống, trông sắp ngã đến nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!