Chương 25: Gài bẫy con trai và nhạc kịch

Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Việt Doanh Doanh cuống cuồng nhìn lại Hướng Noãn trong truyền thuyết, đầu tiên là tò mò, tiếp theo thì bắt đầu có tâm trạng nghiên cứu. Dù sao cô là cô gái Sơ Yến một lòng thích, người làm mẹ cũng nên quan sát một chút. Sau khi bà nói chuyện với Hướng Noãn một lúc, lại cảm giác cô bé này đáng yêu, tự nhiên lại hào phóng, khá biết cách ăn nói. Trong lòng Việt Doanh Doanh còn đang xúc động ánh mắt con trai nhà mình thật tốt, nói chuyện với Hướng Noãn một chút lại đề cập đến họa sĩ bà thích là Hướng Đại Anh, kết quả Hướng Noãn nói một câu: "Đó là bố cháu ạ."

Việt Doanh Doanh lập tức mất bình tĩnh.

Người phụ nữ dịu dàng dễ gần đột nhiên hét to, dọa Hướng Noãn sợ run rẩy, trong phút chốc, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải bố mình gây chuyện gì ở bên ngoài hay không… Nhưng ngay sau đó cô phát hiện vừa rồi mình đã coi thường một chuyện rất quan trọng, bố của Lâm Sơ Yến đã từng trăm cay ngàn đắng muốn xin một bức tranh tặng cho vợ.

Cho nên, chắc chắn không phải kẻ thù mà là hâm mộ thần tượng sao?

Hướng Noãn thử đặt bản thân vào đó một chút, nếu như anh hùng xinh đẹp nhất trong Vương Giả Vinh Diệu là Gia Cát Lượng và Điêu Thuyền cùng đi đến trước mặt cô, chắc hẳn cô cũng hét chói tai.

Việt Doanh Doanh cảm thấy có lỗi vì hành động mất khống chế của mình, bà nắm chặt tay, vô ý thức xoa nhẹ, cười với Hướng Noãn: "Xin lỗi, cô hơi kích động." Nói xong lời này, bà liếc mắt nhìn con trai đang đi đến, ánh mắt đầy ý trách móc.

Bởi vì bị bố mẹ đả kích, anh không nói thêm chuyện gì về Hướng Noãn hoặc liên quan đến gia đình Hướng Noãn, tất nhiên anh cũng chưa kịp nói. Anh đi đến ngồi trên ghế sofa, nói: "Con quên mất chưa nói cho mẹ."

Rõ ràng ghế sofa trong phòng khách rất rộng rãi, hết lần này đến lần khác anh lại ngồi bên cạnh Hướng Noãn, không phải là gần nhưng cũng không xa.

Hướng Noãn hơi ngây người.

Việt Doanh Doanh lấy dũng khí kéo bàn tay nhỏ bé của Hướng Noãn, cầm tay phải của Hướng Noãn vỗ nhẹ một chút, cười nói: "Cô bảo này, người như thế nào mới có thể nuôi dạy ra một đứa trẻ tốt đến vậy, thì ra là giáo sư Hướng, vậy thì không có gì kì quái."

Lâm Sơ Yến chỉ muốn nhắc nhở mẹ một chút, vẻ mặt mẹ có phần lấy lòng đó…

Hướng Noãn bị khen cũng xấu hổ, đỏ mặt nói: "Cô quá khen ạ."

"Không quá khen chút nào, Hướng Noãn, có phải cháu không biết địa vị của lệnh tôn trong giới thư họa không?"

Lâm Sơ Yến đỡ trán. Đến "Lệnh tôn" cũng lôi ra luôn…

Hướng Noãn bị Việt Doanh Doanh nói đến ngẩn người, địa vị của bố cô ở nhà, phần lớn thời điểm đều phải nghe lời vợ mình, có thể nói là không có địa vị gì cả. Đối với địa vị trong giới thư họa, Hướng Noãn được hun đúc trong một gia đình như vậy, cũng không phải là hoàn toàn không biết, cô suy nghĩ một chút về những họa sĩ lớn, danh tiếng khá vang dội trong giới thư họa, mặc dù bố cô cũng có chút danh tiếng nhưng không đạt đến trình độ "địa vị trong giang hồ".

Hướng Noãn hơi không xác định, khẽ hỏi Việt Doanh Doanh: "Cô ơi, bố cháu nổi tiếng lắm ạ?"

"Phải nói danh tiếng ở trong giới thư họa của giáo sư Hướng cũng không phải là vang dội nhất. Nhưng địa vị của giáo sư Hướng rất đỉnh. Năm xưa bậc thầy vẽ tranh Trung Quốc

- giáo sư Cù Văn Tùng, giáo sư Hướng là đệ tử cuối cùng của giáo sư Cù. Ban đầu, tác phẩm hội họa của giáo sư Hướng vẫn còn chút bóng dáng của giáo sư Cù nhưng đã nhanh chóng thoát khỏi khuôn mẫu, tự mình thành một phái. Giáo sư Hướng vẽ rất tùy ý, chan chứa thú vui trên đời.

Là một người có nhân phẩm cao cả hiếm có, không màng danh lợi, giáo sư Hướng rất hiếm khi bán tranh, cũng không kéo bè kết phái. Những bức tranh lưu thông trên thị trường của ông ấy thì có đến 99% là hàng giả." Việt Doanh Doanh tổng kết đơn giản một chút.

Hướng Noãn cảm giác như đang nghe một đoạn giải thích trên Baidu. Nghe mẹ Lâm Sơ Yến giảng giải, cô cảm giác như đồng chí Hướng Đại Anh nhìn thấy mỗi ngày ở nhà chỉ là giả.

Việt Doanh Doanh còn nói: "Cháu có biết tại sao chúng ta lại dùng "chan chứa thú vui trên đời" để đánh giá tác phẩm của lệnh tôn không? Giới thư họa chưa bao giờ thiếu những tác phẩm tuyệt vời, nhưng có thể làm nổi cái "thú vui trên đời" chỉ có giáo sư dẫn đầu."

Hướng Noãn tựa như một quần chúng diễn viên trong quảng cáo, rất phối hợp hỏi: "Tại sao lại như vậy ạ?"

"Bởi vì tranh của giáo sư Hướng bao hàm một loại sức sống rất tốt đẹp thuần túy. Thuần túy là bởi vì sáng tác của giáo sư đều mang một tấm lòng son không tạp niệm, tốt đẹp ở chỗ có thể phản ánh sự lạc quan độ lượng trời sinh, sức sống là sự nhiệt tình của giáo sư đối với thế giới này."

Càng nói càng mơ hồ… Hướng Noãn cũng không biết tiếp nhận như thế nào.

Lâm Sơ Yến dùng ánh mắt lừa dối nhìn mẹ ruột của mình.

"Thật đấy." Vẻ mặt của Việt Doanh Doanh rất nghiêm túc: "Trong truyền thuyết có người đã từng thông qua bức tranh của giáo sư Hướng mà chữa được bệnh trầm cảm."

Hướng Noãn suy nghĩ một chút mới hỏi: "Có phải có người sao chép ra không ạ?"

"Không phải, chuyện này cũng không được đưa tin. Cô nghe nói phóng viên cũng viết xong tin tức rồi, sau đó đến chỗ giáo sư Hướng muốn xin chi phí. Giáo sư Hướng báo cảnh sát nói đó là tên lừa gạt, tin tức đó cũng không được tung ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!