Chương 2: Quảng trường và huấn luyện viên

Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Nhâm Đan Nghiên thấy con gái ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, bà tức giận đẩy đầu con gái, hỏi: "Sau này con định gả cho điện thoại di động à?"

Hướng Noãn xoa đầu, nói thầm: "Không phải mà..."

"Hôm nay con đừng nghĩ đến việc chơi điện thoại di động nữa." Nhâm Đan Nghiên vừa nói vừa tịch thu điện thoại di động của Hướng Noãn.

Hướng Noãn không chấp nhận nổi, cô giả vờ đáng thương: "Mẹ, con đã lớn rồi..."

Nhâm Đan Nghiên không có động tĩnh gì, nhất định không móc điện thoại trong túi xách ra. Bà dẫn Hướng Noãn đi dạo phố, thử quần áo rồi mua đủ loại.

Hướng Noãn thử quần áo vài lần cũng quên luôn chuyện điện thoại. Hai mẹ con mua sắm kinh khủng, không chỉ mua quần áo, Nhâm Đan Nghiên còn mua cho Hướng Noãn mấy món đồ trang điểm.

Hồi mới lên đại học quả thật có một khoảng thời gian Hướng Noãn rất thích trang điểm, sau đó cô say mê Vương Giả Vinh Diệu nên không còn sau đó nữa.

Nhâm Đan Nghiên thấy con gái xinh đẹp trẻ trung, vốn không cần trang điểm. Bây giờ quả thật Hướng Noãn cũng không trang điểm một chút nào, người làm mẹ như bà lại hơi mâu thuẫn nên mua cho con gái ít đồ.

Mua đồ mất gần một ngày, khi chuẩn bị ra về thì đã đến giờ ăn cơm tối. Hướng Noãn thấy có người đang làm hoạt động trên quảng trường mua sắm, xây dựng một sân khấu tạm thời, trên phông sân khấu treo một tấm poster khổng lồ, mà nội dung của tấm poster đó chính là Vương Giả Vinh Diệu.

Ơ ơ ơ???

Hai mắt Hướng Noãn sáng bừng lên.

Hướng Noãn kéo mẹ mình chạy qua xem náo nhiệt. Căn bản Nhâm Đan Nghiên cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, bà cho rằng đang có gì đó giảm giá, kết quả lúc đến gần thì thấy mấy cô gái ăn mặc khá kì quái, đầu đội rất nhiều tóc giả với màu sắc khác nhau...

Rốt cuộc ở đây bán cái gì vậy? Nhâm Đan Nghiên hơi mờ mịt.

Những người có lối ăn mặc kì quái trong mắt Nhâm Đan Nghiên thật ra là mấy coser, đều cosplay nhân vật trong Vương Giả Vinh Diệu.

Hướng Noãn đi đến bên cạnh một "Vương Chiêu Quân", hỏi chuyện gì đang diễn ra, "Vương Chiêu Quân" giải thích cho cô.

Thì ra là quảng trường mua sắm đang tổ chức một trận thi đấu Vương Giả Vinh Diệu, chỉ cần có thẻ thành viên của quảng trường thì có thể đăng ký tham dự, nếu không có thẻ thành viên thì có thể đến quầy phục vụ làm.

Hôm nay tổ chức thi đấu solo, quảng trường mua sắm mời tám vị cao thủ trấn giữ, chỉ cần liên tục đánh bại tám vị cao thủ là có thể giành được thẻ mua sắm trị giá 200 nhân dân tệ.

"Mẹ ơi, con cũng muốn tham gia." Hướng Noãn kéo áo Nhâm Đan Nghiên làm nũng.

Nhâm Đan Nghiên cảm giác thế giới này không ổn, tại sao khắp nơi đều là trò chơi thế này, không chỗ nào không có. Nhưng vừa rồi Hướng Noãn rất phối hợp đi dạo phố với bà, bây giờ Nhâm Đan Nghiên quyết định thưởng cho cô. Vì vậy, bà trả lại điện thoại: "Đi đi, nhanh lên một chút."

Hướng Noãn dùng Điêu Thuyền, liên tục đánh bại bảy vị "cao thủ", nhưng lại gặp khó khăn ở vị thứ tám. Cô cảm giác bảy vị cao thủ trước có vẻ bình thường, vị thứ tám mới là mạnh nhất. Hai người đều sử dụng Điêu Thuyền, rõ ràng chiến lược cũng giống nhau nhưng người ta lại nhiều tiền hơn cô, kinh tế tốt hơn cô.

Cô cũng hiểu rõ nguyên nhân, bởi vì vị này biết cách đánh lính. Ở trong trò chơi, nếu như anh hùng đánh được kích cuối cùng vào lính, anh hùng có thể lấy được nhiều tiền hơn, cho nên lúc đánh lính phải đảm bảo lính do người chơi giết được chứ không phải chết do trụ phòng ngự hay bị đao kiếm của đám lính khác giết.

Đây cũng không phải kỹ xảo khó khăn nhưng cần chăm chỉ luyện tập mới có thể làm tốt. Hướng Noãn chơi trợ thủ, ở trong trò chơi mà nhận được nhiều hơn một ít kinh nghiệm hay tiền thì cũng coi như là lỗi, cho nên cô có rất ít cơ hội luyện tập đánh lính, trình độ trong phương diện này chỉ ở mức bình thường.

Thua ở cửa ải cuối cùng, Hướng Noãn hơi tiếc nuối.

Vị cao thủ thứ tám an ủi cô: "Em gái chơi rất khá, thêm bạn đi, sau này chúng ta sẽ chơi với nhau."

"Được thôi."

Sau khi thêm bạn, "Vương Chiêu Quân" đi đến đưa cho cô một món "quà kỷ niệm tinh xảo", là một vòng tay ngọc thạch ở tiệm trang sức, ngọc thạch màu xanh được xuyên vào một sợi dây màu đỏ, từ bề ngoài cho đến chất lượng, dường như được sản xuất từ chợ bán sỉ.

Đây coi như là giải an ủi.

"Vương Chiêu Quân" nói: "Tuần sau có trận thi đấu theo đội, có thể đăng ký trước thời hạn, hạng nhất sẽ được thưởng mười ngàn nhân dân tệ. Bạn có muốn thử không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!