Chương 7: (Vô Đề)

Tp. HCM, 13/07/19

Editor: Xiao He

Một cái giao lộ, mấy chục giây trôi qua.

Qua tới lề bên kia, Thời Cảnh Nham tự nhiên buông Thời Quang ra.

Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, vừa rồi tim cô đập rất nhanh. May mà buổi tối, ánh sáng không rõ, không ai thấy được vành tai đỏ ửng của cô.

Thời Cảnh Nham vẫn luôn bận rộn, tới bên này đường liền bắt đầu nghe điện thoại, trong hai mươi phút đã ba cuộc gọi rồi.

Thời Quang ở bên cạnh yên lặng nghe, đều là điện thoại công việc, cô cũng không hiểu.

Trong lòng có chút loạn, cô lấy tai nghe cắm vô máy nghe nhạc.

Trong máy cô chỉ có một bài hát duy nhất, ba năm nay vẫn luôn nghe đi nghe lại.

Có thể do tai nghe chất lượng không tốt, dù đang phát nhạc nhưng cô vẫn có thể nghe được âm thanh Thời Cảnh Nham nói chuyện điện thoại.

Anh nói bằng tiếng Anh, chắc là người phụ trách bên nước ngoài đang bàn về các hạng mục với anh.

Khi còn nhỏ cô rất thích nghe Thời Cảnh Nham đọc tiếng anh, thanh âm ấy đặc biệt có mị lực, làm cho người nghe có một cảm giác an toàn.

Thời Quang không khỏi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh chính là người bên cạnh cô suốt bao nhiêu năm tháng.

Cô tăng âm lượng lên, lúc sau âm thanh Thời Cảnh Nham gọi điện thoại bị cả bài hát lấn át.

Thời Cảnh Nham nghe điện thoại hơn mười phút, sau khi kết thúc anh chuyển điện thoại về chế độ yên lặng.

Nào biết màn hình lại sáng, là Mẫn Lộ.

Mẫn Lộ hỏi anh "Có đang bận không?"

"Không vội.

"Mẫn Lộ nghe được âm thanh bên kia điện thoại có chút ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng còi xe hơi."Đang trên đường sao?"

"Ừ, Đào Đào ăn nhiều, đang đi bộ về với em ấy.

"Thời Cảnh Nham một tay cầm túi, bước chân thong thả, phối hợp với bước chân của Thời Quang."Nếu anh của tớ kiên nhẫn bằng một phần mười cậu tớ cũng chấp nhận." Anh ấy mỗi lần nhắn tin đều là 3 chữ "vẫn còn sống

". Mẫn Lộ lập tức đổi đề tài:"Không nói nữa, sáng mai cậu phải đi sân bay đón tớ.

"Cuối cùng cũng không quên quan tâm nói:"Nghe nói người đàn ông của tớ với cậu chuẩn bị hợp tác một hạng mục, thật hay giả?Thời Cảnh NhamThật.

"Mẫn Lộ như đang nghĩ gì, khóe miệng cong lên,"Ngày mai gặp.

"Lúc này mới vừa lòng ngắt điện thoại. Cất điện thoại, Thời Cảnh Nham ngẩng mặt lên, cô đang nghe nhạc, không chút tiếng động đi phía trước, ánh mắt vô thần nhìn thẳng. Anh duỗi tay lấy một bên tai nghe ra:"Tuổi trẻ tụi em mấy năm nay nghe nhạc bằng gì lạ vậy?

"Thời Quang bị dọa nhảy dựng, ngoái đầu nhìn lại:"Anh già rồi, thật sự.

"Thân thể Thời Cảnh Nham nghiêng về hướng cô, tạm chấp nhận chiều dài của tai nghe, mới vùa đem nút bịt tai tới bên tai, anh lại để ra xa:"Em nghe nhạc lớn như vậy thời gian dài lỗ tai đều có thể điếc mất.

"Thời Quang nhanh chóng giải thích:"Vừa rồi do đi đường.

"Cô chỉnh âm thanh nhỏ lại, nhìn Thời Cảnh Nham ý có thể nghe rồi. Thời Cảnh Nham đem nút bịt tai mang vào, nhận ra là một bài hát xưa cũ, trời cao biển rộng. Đây là bài hát phát hành khi anh cũng mới vài tuổi, anh thường nghe bản tiếng Quảng Đông, đây là lần đầu tiên nghe bản tiếng phổ thông. Thời Quang nghe phiên bản của một ca sĩ nữ hát lại."Sao lại thích bài hát này!

"Anh hỏi. Con gái tuổi này không phải nên yêu thích những bài hát tình yêu sao. Thời Quang"Lần đầu nghe liền thấy thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!