Chương 41: (Vô Đề)

Tp. HCM, 01/10/19

Editor: Xiao He

Một nụ hôn thôi lại khiến con tim Thời Quang rung động tới tận bây giờ.

Cô phát hiện rằng mình rất không có tiền đồ, cũng không phải là Thời Cảnh Nham chủ động hôn cô, cô kích động cái gì chứ.

Cô xoa nhẹ trái tim mình, muốn con tim đập chậm lại một chút.

Nhảy lên quá nhanh, có chút đau.

"Sao vậy?

"Úy Minh Hải nhận ra cô có chút không bình thường. Ông chuyển qua ngồi bên cạnh cô,"Có chỗ nào không thoải mái sao?Thời Quang lắc đầu,Không có chuyện gì, vừa rồi chạy hơi nhanh."

"Con vội cái gì, ba cũng chưa đi mà."

"...

"Cô là vì Thời Cảnh Nham. Úy Minh Hải vuốt lưng Thời Quang để cô nhuận khí. Sau khi bình tĩnh lại, Thời Quang hỏi Úy Minh Hải,"Ba, anh cả nói gì với ba ở nhà hàng vậy?

"Sau khi bọn họ tính tiền rời đi, Úy Phong có đứng ở cửa chờ một lúc. Ba để cho cô dìu bà nội ngồi vào trong xe, cố gắng không đụng tới bà. Úy Minh Hải:"Mẫn Lộ mời anh con đi ăn cơm, nói nhớ để ý tới con nhiều hơn.

"Thời Quang không tin,"Thật ạ, không gạt con đó chứ?

"Úy Minh Hải cũng không biết thật hay giả, Úy Phong nói với ông như vậy. Úy Phong nói dối rất giỏi, nửa thật nửa giả. Về phần sự thật ông cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều. Thời Quang nhìn Úy Minh Hải,"Ba.Úy Minh Hải:Con muốn hỏi cái gì?

"Thời Quang xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng lắc đầu. Cô không biết phải nói làm sao, tựa như không có gì để nói. Úy Minh Hải ra hiệu cho cô,"Ngủ một chút đi, về đến nhà ba gọi con.

"Thời Quang gật đầu, tựa lưng vào ghế ngồi híp mắt lại. Úy Minh Hải nghiêng người, nhẹ nhàng nâng đầu cô,"Dựa vào vai ba này, con để cổ như vậy sẽ không thoải mái.

"Thời Quang có chút không quen thân mật với ông như vậy, vẫn còn tồn tại chút cảm giác câu nệ. Cô cũng muốn thân thiết với ông, nhưng trong lòng lại hơi e ngại. Có thể là do thân phận của ông còn có khí phách quanh người, trong lúc vô tình sẽ khiến cô cảm thấy xa cách."Dựa vào ba gần một chút, con sẽ đỡ mệt mỏi hơn."

Ngoài miệng Úy Minh Hải nói như vậy, lại hướng vai về phía cô một chút, chỉnh lại tư thế ngủ của cô sao cho thoải mái nhất.

"Như vậy tốt hơn chưa?Thời Quang:Được ạ."

Cô tựa trên vai của ba, vùng vẫy mấy giây, sau đó ôm lấy cánh tay của ông, cả người đều rúc vào bên người ông.

Trước kia cô rất ngưỡng mộ Úy Lai, ngưỡng mộ cô ấy có người chú như vậy, ngưỡng mộ cô ấy có thể tự nhiên làm nũng với ông.

Cô không làm nũng được, từ nhỏ đã như vậy.

Thời Nhất Thịnh đối với cô khá tốt, có thể do thời gian ông ở nhà quá ít, mỗi khi thân thiết với nhau hơn, tình cảm cha con nồng ấm thêm, ông lại trở về quân đội.

Thời Nhất Thịnh là người hướng nội, không thể hiện tình cảm rõ ràng, không giống như Úy Minh Hải, mọi sự cưng chiều, yêu thương đều thể hiện qua lời nói.

"Ba."

"Sao vậy?

"Úy Minh Hải nghiêng mặt, một tay khác vuốt ve khuôn mặt cô,"Con làm sao?

"Giờ phút này, ông vô cùng hưởng thụ khoảng khắc giữa hai cha con, rốt cuộc cô cũng chịu làm nũng với ông một chút, tiếng gọi ba lúc nãy, chưa bao giờ ngọt ngào đến như vậy. Thời Quang vô thức ôm chặt cánh tay ông thêm một chút,"Thật ra con rất ích kỷ.Úy Minh Hải:Ai mà không ích kỷ?Thời Quang lắc đầu,Ý con không giống như ba nghĩ.Úy Minh Hải:Vậy con nói rõ cho ba hiểu đi.

"Thời Quang lấy ngón tay út kéo lấy ống tay áo của ông, chuyện như vậy rất khó nói, nhưng nếu không nói ra, có khả năng ông sẽ không hiểu được."Ba có thể đối xử tốt với người nhà, nhưng đừng đối xử tốt hơn con được không? Ba là ba của con, đối xử với người khác quá tốt, con sẽ ghen nha.

"Nói xong, cô chôn mặt vào vai của ông. Thanh âm của cô rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại đập thật mạnh vào tim của ông. Giọng Úy Minh Hải trầm hẳn,"Ba đã biết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!