Tp. HCM, 30/09/19
Editor: Xiao He
Mẫn Lộ ngơ ngác, mãi vẫn không dám tin, "Anh biết trước rồi sao?
"Việc xem mắt này là do bạn thân của Mẫn Lộ sắp xếp, cô có hỏi đối phương là ai, cô ấy nói gặp mặt rồi sẽ biết, nói trước mất vui, không nói sẽ tạo thêm niềm vui bất ngờ. Niềm vui bất ngờ cái rắm ấy. Cũng không biết trong não bạn thân cô chứa gì. Úy Phong nhấp một ngụm trà, không đáp lại. Mẫn Lộ:"Anh biết tôi sẽ đến sao?
"Cô hỏi lại lần nữa. Hơn nửa ngày, Úy Phong:"Ừ.Cô buồn bực:Vậy sao anh còn tới đây?
"Cô thích Úy Minh Hải, trong hội này ai mà không biết điều đó, anh biết rõ, còn tới. Đây không phải là não bị úng nước thì là gì chứ? Úy Phong:"Dù sao cũng muốn đi ăn, thêm một người cũng không quan trọng."
Anh cầm thấy thực đơn, chỉ mấy món mình thích ăn.
Anh nói vô cùng tiêu sái, giống như cô đang tự mình đa tình vậy.
Mẫn Lộ xoa xoa mi tâm, mấy ngày nay đầu óc rối bời, đau đầu.
Sớm biết bạn mình sẽ trêu chọc như vậy, không bằng cô ở nhà ngủ, thừa dịp vẫn chưa tới lúc cai thuốc, lại nhớ Úy Minh Hải thêm một ngày.
Ngày mai cô sẽ bắt đầu cai nghiện.
Khói.
Úy Minh Hải. (*)
(*) Chương trước có đề cập tới sự so sánh này.
Mẫn Lộ vẫn không hiểu tại sao Úy Phong lại muốn tới xem mắt với mình, cũng ai ép anh được,
"Anh thiếu đồ ăn sao? Tại sao lại đi ăn chung với tôi?"
Úy Phong nhìn cô, "Thiếu.Mẫn Lộ:...
"Ánh sáng nhà hàng lờ mờ, cho dù có như vậy thì vẫn có người nhìn thấy hai người họ. Lúc đầu, Thời Quang còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, một bên mặt Mẫn Lộ đối diện với cô, cô thấy Úy Phong trước tiên, vô ý liền nhìn người ngồi đối diện anh, nào ngờ rằng lại là chị Văn Văn."Ăn cơm thôi.
"Úy Minh Hải thấy cô cứ thấp thỏm, liền đưa đồ ăn đến tận miệng cô. Thời Quang thu tầm mắt lại, gắp đồ ăn ăn,"Tự con ăn được mà.
"Bà nội chú ý tới cháu gái luôn nhìn về hướng đông bên kia, bà hỏi thêm:"Có phải người bên Thời gia cũng tới đây ăn cơm không?
Con cứ qua chào hỏi đi, không sao đâu.
"Úy Minh Hải ngước mắt nhìn:"Người Thời gia ở đây sao?
"Nói xong, ông vô thức nhìn về hướng bên kia. Hình bóng của Úy Phong ông quá quen mắt rồi, một chút liền nhận ra, một bên mặt của Mẫn Lộ ông cũng không xa lạ gì. Hai người quen nhau lúc nào vậy? Bà nội ngồi hướng lưng về hai người bọn họ, không nhìn thấy,"Ai vậy?Úy Minh Hải:Úy Phong.
"Bà nội bỗng nhiên có chút kích động,"Có phải đang ngồi chung với một cô gái không?
"Úy Minh Hải gật đầu:"Đúng vậy.Bà nội:Vậy con đổi chỗ cho mẹ đi, hôm nay Tiểu Phong xem mắt, mẹ muốn xem cô gái ấy dáng dấp như thế nào.
"Thời Quang xém chút nữa thì bị nghẹn, không khỏi liếc mắt nhìn ba mình."Xem mắt?
"Con mắt Úy Minh Hải híp lại, lại nhìn bên kia thêm một chút. Bà nội:"Đúng rồi, hồi chiều Tiểu Phong tới cửa tiệm ngồi một lát, mẹ lải nhải với thằng bé một lúc, nói khi nào thì đưa cháu dâu về, nó liền nói tối nay đi xem mắt, mẹ còn tưởng rằng nó lừa gạt mình, hóa ra là thật."
Bà nội kiên trì muốn đổi chỗ ngồi, Thời Quang nhìn ba vẫn không có động tĩnh, cô chủ động đổi vị trí với bà.
Thời Quang lấy điện thoại từ trong túi xách ra, có mấy lời không thể nói trước mặt bà nội được.
Cô gửi tin nhắn cho Úy Minh Hải: Ba, chị Văn Văn chắc không biết sẽ xem mắt với anh cả, chị ấy không phải là người như vậy, sẽ không phải vì không tới được với ba mà quay người tìm cháu ba đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!