Tp. HCM, 06/07/19
Editor: Xiao He
Thời Quang cũng không biết tại sao khi nghe Thời Cảnh Nham nói chưa có bạn gái, cô lại thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Cô hỏi tiếp:
"Em có biết chị Mẫn Lộ không?
"Nếu không ngay từ đầu Thời Cảnh Nham sẽ không nói với cô đây là Mẫn Lộ. Thời Cảnh Nham đang lái xe, nhìn sang một chút:"Khi còn nhỏ cô ấy từng thắt tóc cho em đấy, không nhớ sao?"
Sao có thể không nhớ chứ.
Năm sáu tuổi còn ở đại viện, ai đối tốt với cô, cô đều sẽ ghi nhớ kĩ trong lòng.
Thường xuyên thắt tóc cho cô nhất chính là chị Văn Văn, hóa ra chị Văn Văn tên là Mẫn Lộ, hồi ấy trẻ em trong đại viện đều kêu nhau bằng nhũ danh.
Cô nhớ rõ Mẫn Lộ lớn hơn mình mười tuổi, thắt tóc rất đẹp, lúc nào cũng thắt cho cô nhiều loại bím tóc đẹp.
Thời Quang bắt đầu nhớ về những cảnh tượng hồi nhỏ, rất nhiều ký ức đã sớm mơ hồ, chỉ nhớ rõ ngày nào bà Đào cũng làm những món ăn mà cô yêu thích, còn dùng lò nướng chân gà cho cô ăn.
Sau đó trong trí nhớ xuất hiện nhiều nhất là Thời Cảnh Nham, nếu trong đại viện có bạn nhỏ nào khi dễ cô, Thời Cảnh Nham đi ngang qua đều sẽ ra tay bảo vệ.
Bọn họ còn đặt biệt danh cho cô là nhóc mít ướt.
Sau khi bà Đào qua đời, cô ở tạm trong nhà của ông nội, lúc sau Thời Nhất Thịnh cùng Tần Minh Nguyệt nhận nuôi cô, phải tìm tên khác cho cô, ông nội nghĩ ra vài cái tên, đều hỏi ý kiến cô, hỏi thử xem cô thích tên nào nhất.
Cô trả lời rất nhỏ, nói tên nào nghe cũng hay.
Quãng thời gian đó, tất cả mọi người trong nhà đều tới biệt viện ăn cơm, Thời Cảnh Nham cũng tới, anh nói:
"Vậy không bằng kêu Thời Quang đi, so với những cái tên khác dễ nghe hơn."
Sau này, cô lấy tên là Thời Quang.
Trong lúc cô thất thần, Thời Cảnh Nham đã dừng xe ở trước cửa quán cà phê.
Đây là lần đầu tiên Thời Cảnh Nham tới quán cà phê này, một quán cà phê cũng bình thường.
Thời Cảnh Nham gọi một ly trà với một phần bánh, Thời Quang muốn một ly cà phê cùng một phần chocolate mousse, không mắc, chỉ một trăm đồng.
Thời Quang biết, Thời Cảnh Nham chọn nơi này, là suy nghĩ tới ví tiền của cô, phải nói là sợ tiền trong thẻ cô không đủ để trả, nên không đi đến những nơi sang trọng, dù gì tối nay cô cũng muốn mời anh ăn cơm.
Trong túi Thời Quang hiện có hai trăm đồng, là tiền lương lúc đi dạy đàn trong kỳ nghỉ.
Cô không đưa tiền mặt, dùng điện thoại để trả.
Thời Cảnh Nham nhìn thấy Thời Quang dùng di động, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, đi tìm chỗ ngồi trước.
Hôm nay không phải cuối tuần, buổi chiều trong tiệm cũng không có nhiều người lắm, anh lựa một chỗ yên tĩnh gần với cửa sổ.
Thời Quang đi qua tìm Thời Cảnh Nham, anh đang dựa vào sô pha, ánh mắt không tập trung nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt nhìn vô định về một hướng.
Động tác cô nhẹ nhàng, ngồi xuống phía đối diện, thuận tay lấy một quyển tạp chí thời trang trên kệ sách lật xem.
Anh không chú ý tới cô, còn đang nhìn ngoài cửa sổ.
Thời Quang mở ra trang đầu tiên, trên đó quảng cáo một mẫu phụ kiện mới, thiết kế độc đáo, cô liền bị hấp dẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!