Tp. HCM, 28/09/19
Editor: Xiao He
Đối với việc yêu đương của Thời Quang, Úy Minh Hải tuy tỏ vẻ là ủng hộ, nhưng thật ra ông lại vô cùng không thích điều này.
Nếu cô yêu đương rồi, thì đâu còn thời gian đi dạo phố, ăn cơm với ông?
Nói không chừng ngay cả gọi điện cho ông cô cũng cảm thấy phiền.
Đặc biệt còn là mối tình đầu, trong mắt trong tâm chỉ có đối phương, cha mẹ cũng không quan tâm, đều gạt qua một bên.
Úy Minh Hải vừa rồi vẫn chưa nghe được câu trả lời rõ ràng từ cô, ông tiếp tục hỏi: "Nam sinh kia theo đuổi con?
"Thời Quang lắc đầu, chờ tới khi Thời Cảnh Nham theo đuổi cô chắc mặt trời cũng mọc đằng tây. Cô không có yêu cầu gì to lớn, chỉ mong rằng lúc cô tỏ tình, anh không từ chối là được rồi. Nói tới chuyện tỏ tình, cô tạm thời vẫn chưa muốn đưa việc này vào danh sách quan trọng, vì trong lòng chưa chắc. Úy Minh Hải cũng đoán được, cô là yêu đơn phương."Thôi quên đi, con không cần quan tâm tới nam sinh kia nữa đâu.
"Thời Quang không hiểu gì hết, ngơ ngác nhìn Úy Minh Hải. Úy Minh Hải:"Không có mắt nhìn người gì cả, nghĩ sao không theo đuổi con, nam sinh như vậy chúng ta không cần.Thời Quang:..." Cô cười, "Ba đang bao che khuyết điểm đó.
"Không phải vậy sao, trong mắt ông, ai có thể đối xử với con gái ông tốt được? Hơn năm giờ, sắc trời dần tối. Hôm nay Thời Quang bao ăn, cô hỏi ba muốn ăn gì. Úy Minh Hải không quan trọng, con gái trả tiền, cho dù là một tô mì đều có thể ngon hơn cả sơn hào hải vị. Thời Quang suy nghĩ thật lâu, lại đề nghị:"Chúng ta gọi bà nội đi ăn chung không ba?
"Úy Minh Hải suy nghĩ nói:"Bà nội con chưa chắc tới đâu, bình thường ai mời bà ra ngoài ăn, bà cũng từ chối, nói ở nhà ăn thanh đạm dễ chịu hơn.
"Mẹ ông còn ngại lãng phí thời gian, nói thời gian ăn cơm ngoài tiệm cũng đủ cho bà sửa được mấy bộ quần áo. Sinh nhật Úy Lai lần trước, ông gọi điện thúc giục nhiều lần, mẹ ông cũng không quan tâm. Úy Minh Hải vừa nói xong cũng lấy di động ra gọi cho bà. Mẹ ông vẫn vậy, nhạc chuông vang lên hơn nửa ngày mới nghe máy."Mẹ còn ở tiệm không?Bà nói:Ừ, còn đang bận, có chuyện gì nói mau, không thì mẹ tắt máy.Úy Minh Hải:Cháu gái ngoan của mẹ được phát lương tháng, muốn mời con với mẹ ăn cơm.
"Bà nội còn tưởng là Úy Lam,"Không đi, mẹ không đi đâu, không có thời gian, còn lãng phí tiền bạc, con nói với Lam Lam, có tiền cũng nên tiết kiệm đừng xài hoang phí.Úy Minh Hải:Là Đào Đào muốn mời mẹ ăn cơm.Bà nội sững sờ,Đào Đào à? Được, được, được, mẹ làm xong thì qua chỗ các con.
"Mẹ mình đồng ý nhanh chóng như vậy Úy Minh Hải cũng bất ngờ. Ông cười nói với Thời Quang:"Hiện tại trong lòng bà nội con đang xếp vị trí số một đấy.Thời Quang:Trước kia là của ai vậy ạ?Úy Minh Hải:Là ba.
"Ông là người mẹ thương nhất, là người mà mẹ lo lắng khôn nguôi. Đến tiệm may, bà nội đang dọn lại bàn trà ở khu nghỉ ngơi cho khách, có nửa chén trà đang uống dở, trong cái gạt tàn thuốc còn hai tàn thuốc, trên bàn trà cũng có không ít hoa quả. Úy Minh Hải thuận miệng hỏi một câu:"Buổi chiều ai tới vậy?Bà nội:Nãy Úy Phong tiện đi ngang qua nên vào ngồi một lúc.
"Úy Minh Hải đem hoa quả cất vào phòng nghỉ, bà nội bắt đầu thu dọn bàn làm việc. Thời Quang cũng trợ giúp một phen, cô với bà nội có không ít chủ đề để nói chuyện, cứ nói đến vải vóc là không ngừng được. Bà nội:"Sau này con có thiết kế quần áo, bà nội sẽ giúp con, bà vẫn còn có thể may thủ công được." Nói xong khóe mắt bà cũng giãn ra: "Người trẻ tuổi các con gọi là...
"Bà một tay vịn bàn làm việc, một tay khác đấm bóp eo."Gọi...
"Thời Quang hiểu ra bà nội muốn nói gì,"Thời trang.Bà nội:Đúng đúng đúng, gọi là thời trang.
"Thời Quang cười yếu ớt:"Khi nào con nghỉ đông thì sẽ bắt đầu thiết kế ạ."
Úy Minh Hải yên lặng ngồi ở khu chờ nhìn mẹ mình và con gái, lấy di động ra quay lại khoảnh khắc này, quay được mười mấy phút, lại tìm góc thiệt đẹp chụp hai tấm hình.
Đây là lần đầu tiên ông đăng bài trên trang cá nhân, chỉ có ba từ đơn giản: Hai tổ tông.
Sau đó cũng đăng lên hai tấm hình.
Bạn bè trên mạng của Úy Minh Hải chỉ có bạn thời đại học, nhìn thấy ảnh chụp của Thời Quang, còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhìn đi nhìn lại, rất chắc chắn, giống với mối tình đầu của Úy Minh Hải như một khuôn đúc ra.
Nhưng bọn họ nghe nói, đứa bé kia đã chết non.
Có bạn học không dám trực tiếp hỏi, đành uyển chuyển nói: Đây là cháu gái bạn à?
Úy Minh Hải: Đây là con gái của mình với cô ấy, còn sống, mới tìm thấy.
Bạn học trong lớp thấy hồi âm này của ông đều nhao nhao nhắn chúc mừng.
Thư kí Trần nhắn tin tới: Úy tổng chuẩn bị công khai Đào Đào sao?
Úy Minh Hải: Không cần cố gắng công khai, nhưng cũng không cần phải giấu.
Ít nhất bạn học và bạn bè xung quanh ông cũng phải biết, miễn cho tới lúc đi ra ngoài với Thời Quang bị người quen bắt gặp, sẽ hiểu lầm, trong lòng Thời Quang chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!