Tp. HCM, 26/09/19
Editor: Xiao He
Lúc tới bãi đỗ xe, Thời Cảnh Nham rất tự nhiên đưa túi xách cho Thời Quang.
Thời Quang nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào tay anh.
Cũng không rõ là ngón tay ai đụng phải ai, tựa như không có cảm giác nào, rất nhanh liền biến mất.
Thời Quang túi mua đồ, cố gắng tìm chủ đề để làm dịu bầu không khí, "Trước kia ai là người hay mua đồ cho anh?Thời Cảnh Nham:Mẹ anh.
"Trong khoảng thời gian này mẹ anh không mua cho anh nữa, còn nhắn tin cho anh: Gần đây mẹ rất bận, ngay cả thời gian dạo phố cũng không có. Việc mua đồ cho con đành nhường lại cho con dâu vậy. Không cần cảm ơn mẹ ~~~~ Giờ anh không muốn nhìn thấy nhất chính là mặc kệ mẹ anh nhắn cái gì, đều sẽ tạo ra những chấn động không hề nhỏ. Cái loại cảm giác này, quá quỷ dị. Thời Cảnh Nham hỏi Thời Quang:"Cửa hàng kia em nhớ kỹ chưa?
"Thời Quang nhất thời quên mất ở tầng nào, thế nhưng nhãn hiệu thì cô nhớ,"Dạ.
"Cô vẫn chờ anh nói tiếp, kết quả anh lại tỏ vẻ như không còn chuyện gì nữa. Cô không biết có phải mình hiểu sai ý anh không, chủ động đề xuất,"Nếu sau này anh không có thời gian, em liền giúp anh mua là được rồi."
Cô cảm giác rằng mình thể hiện quá rõ, lại nói thêm: "Nếu như bác gái cũng không quá rảnh.
"Thời Cảnh Nham nói tiếp:"Mẹ anh không rảnh."
Nói xong liền tới trước xe rồi, Thời Quang cũng không nói nữa, bước nhanh tới ghế phụ.
Nội tâm của cô hôm nay vô cùng xáo động, đợt sau còn cao hơn đợt trước.
Chắc không phải là cô tự mình đa tình, cô nhận thấy Thời Cảnh Nham đang từng chút từng chút thể hiện rõ anh đối với cô không còn là tình thân nữa, mà cảm xúc nam nữ giữa hai người ngày càng mập mờ mãnh liệt hơn.
Từ ánh mắt tối hôm qua anh nhìn cô trên xe, cho tới những dòng chữ anh gửi trên sách, buổi tối dưới ánh nến, bị hiểu lầm là có bạn gái cũng không giải thích, còn để cô mua áo sơ mi cho mình.
Không đúng.
Cô khẳng định với bản thân mình một lần nữa.
Một giây sau, cô lại phủ nhận chính mình.
Có phải bởi vì tâm tư cô không trong sáng hay không, nên cảm thấy mọi người xung quanh cũng như vậy?
Ô tô khởi động liền lập tức chạy, Thời Quang luôn nhìn cửa kính chắn gió phía trước, lát sau lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, cô dứt khoát mở cửa sổ xe xuống một chút.
Gió lạnh thổi vào, tâm trạng rộn ràng lúc trước được áp chế không ít.
Thời Cảnh Nham nhìn qua, "Em không lạnh?
"Thời Quang cũng không quay đầu lại:"Lạnh mới có thể tĩnh tâm được.
"Thời Cảnh Nham cũng không để ý cô nữa, để cô tự do. Chưa tới hai phút, Thời Quang bị đông cứng chịu không nổi, tranh thủ đóng cửa sổ lại. Cô nói:"Buổi sáng hai người gặp mặt, anh biết không?
"Hai người ba, anh cũng không biết xưng hô như thế nào cho đúng, đành dùng từ bọn họ thay thế. Thời Cảnh Nham:"Là anh giúp chú tư hẹn, chính xác nói gì thì chú ấy không nói với anh.
"Thời Quang gật gật đầu, xem ra cô không thể nào biết được, bởi vì Úy Minh Hải chắc chắn sẽ không nói với cô. Trên đường từ trung tâm thương mại về nhà, Thời Quang nhận được điện thoại của Úy Minh Hải, Úy Minh Hải rất vất vả chịu đựng đến hai giờ rưỡi, tranh thủ gọi điện cho cô."Đào Đào con có đang ở nhà không?
Ba qua đón con.
"Thời Quang vô tình nhìn qua Thời Cảnh Nham,"Con không đang ở nhà.Úy Minh Hải:Đang ở ngoài sao?"
"Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!