Chương 32: (Vô Đề)

Tp, HCM, 17/09/19

Editor: Xiao He

Tiếng gọi ba này của Thời Quang như một nhát dao vào tim của Úy Minh Hải, cũng làm cho trái tim băng giá của Thời Nhất Thịnh giờ phút này tan chảy hẳn đi.

Thời Nhất Thịnh sợ Thời Quang có ba ruột rồi, sẽ không cùng ông thân thiết nữa.

Mặc dù Thời Quang không phải con ruột của ông, thế nhưng chỉ có Thời Quang mới khiến cho ông cảm nhận được niềm vui của việc làm cha.

Thời Nhất Thịnh hỏi:"

Con đang ở đâu vậy Đào Đào?

"Thời Quang không biết mình bị làm sao, cô không nhắc đến Úy Minh Hải. Cô nói:"Con đang ở ngoài.Thời Nhất Thịnh:Không phải tuyết đang rơi ở Bắc Kinh sao? Con ở ngoài không thấy lạnh sao?Thời Quang:Không lạnh ạ, con mặc dày lắm." Cô nghe được trong điện thoại rất ồn ào: "Ba không ở nhà sao?Thời Nhất Thịnh:Ừ, ba đang trên tàu cao tốc, 11 giờ rưỡi ba đến Bắc Kinh.

"Ông nghe Tần Minh Nguyệt thông tin của Úy Minh Hải, biết trong nhà Úy Minh Hải rất phức tạp, khiến ông không thể nào yên lòng được, liền đi tới nhà ga mua vé sớm nhất để đi Bắc Kinh. Lúc đó, Tần Minh Nguyệt nói ông như này:"Thời Nhất Thịnh, ông có bệnh phải không? Đi tới đó để nịnh bợ Úy Minh Hải!

"Ông không cần phải nịnh bợ ai, dù là người giàu nhất thế giới - Úy Minh Hải, ông cũng không để vào trong mắt, không quan tâm. Ông chỉ là không yên lòng về Đào Đào, sợ cô bị bắt nạt. Thời Quang:"Vậy con với anh đi đón ba nhé.

"Thời Nhất Thịnh cũng không cự tuyệt, ông cũng đã rất lâu rồi chưa gặp con gái:"Vậy được, lát nữa gặp, ba cúp máy đây."

"Lát nữa gặp lại ba.

"Thật ra cô không cần tới nhà ga cũng được, là do cô không muốn ở lại nơi này, không muốn nhìn thấy Úy Lai. Cũng không muốn nói chuyện với Úy Lam - một người âm hiểm nhưng lúc nào cũng giả vờ tốt bụng. Quá mệt mỏi. Hơn nữa hiện tại tâm tình cô rất không ổn. Thời Quang nhấn tắt cuộc gọi, nhìn về phía Úy Minh Hải:"Nước bắp con không uống nữa." Để phân biệt rõ ràng, cô nói "Ba Thời hôm nay tới đây, có thể là vì chuyện của con, con sẽ đi với anh qua đó đón ông ấy.

"Đáy lòng Úy Minh Hải cảm thấy mất mát, nhưng cũng không thể ngăn cản cô đi gặp cha nuôi, ông thương lượng với Thời Quang:"Vậy sáng sớm mai ba qua đón con, về sớm nói chuyện với ba đi.

"Yết hầu của Thời Quang như nghẹn lại,"Con không về đâu, hồi chiều nằm trên giường, đổi chỗ ngủ nên ngủ không ngon, đau đầu.

"Trước giờ Úy Minh Hải chưa từng tỏ thái độ nhún nhường như vậy, ông nói,"Nếu con ngủ không được, ba đọc sách cho con nghe, hồi con còn nhỏ vẫn chưa bù đắp được.

"Thời Quang vẫn lắc đầu, trong lòng không rõ đang có cảm nhận gì. Cô lập tức gọi điện cho Thời Cảnh Nham, anh rất nhanh đã nghe máy, hỏi cô:"Em ăn cơm chưa?"

"Em ăn rồi."

"Lát nữa anh đem đồ dùng cá nhân của em qua, khi nào gọi điện cho em.

"Không biết như thế nào, khi nghe được giọng nói của Thời Cảnh Nham, mọi ủy khuất của cô đều tuôn trào,"Anh tới đón em ngay bây giờ đi.

"Thời Cảnh Nham nghe được giọng nói của cô có chút khác lạ:"Em sao vậy, Đào Đào?

"Thời Quang không muốn anh lo lắng, tìm lý do:"Đi đón ba với em, ông đến Bắc Kinh lúc 11 giờ rưỡi.

"Thời Cảnh Nham cũng không hỏi thêm nữa,"Anh tới liền đây, em đứng ở cửa tiểu khu chờ anh."

Thời Cảnh Nham cúp điện thoại, áo khoác cũng không mặc, giơ tay lấy chìa khóa xe liền xuống lầu.

Tuyết rơi cả một ngày rốt cuộc cũng ngừng, không khí trong trẻo không ít.

Thời Cảnh Nham hạ cửa xe xuống, gió lạnh trên nhánh cây đọng đầy tuyết tiến vào tỏng xe.

Hôm nay trên đường kẹt xe, vừa đi vừa dừng.

Cánh tay Thời Cảnh Nham khoác trên cửa sổ xe, một tay vịn tay lái, mặt không đổi nhìn đường phái trước mặt.

Điện thoại vang lên, anh ấn màn hình nhìn, không phải Đào Đào, là tin nhắn trong nhóm chat gia đình, anh cũng không đọc.

Trước giờ trong nhóm chưa từng náo nhiệt như vậy, hôm nay không ngừng ồn ào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!