Tp. HCM, 12/09/19
Editor: Xiao He
Thời Cảnh Nham sau đó cũng nhận được điện thoại của thư kí Trần, so với trước kia thì giờ đây lúc ông nói chuyện có thêm một chút thành ý.
"Thời tổng, Đào Đào là con gái của Úy tổng, tôi sẽ gửi liền cho ngài một bản báo cáo kết quả.
"Thời Cảnh Nham dừng nủa nhịp,"Phiền ông rồi.Thư kí TrầnĐều là người một nhà cả, không cần khách sáo."
Tắt điện thoại, Thời Cảnh Nham ném điện thoại qua một bên, tiếp tục chạy bộ trên máy chạy bộ.
Hôm nay anh chỉ chạy hai mươi phút liền kết thúc, từ trên máy bước xuống, anh gọi cho Thời Quang hỏi khi nào qua đón được.
Đợi vài phút, Thời Quang cũng không gọi lại.
Lúc đầu cô nói phải đón Tết với cô, giờ lại không thấy cô, gọi điện cũng không, tin nhắn cũng không.
Ở với Úy Minh Hải bên đó, vui đến quên cả trời đất.
Không có lương tâm.
Từ phòng tập thể thao đi ra, Thời Cảnh Nham đi lên lầu bước vào phòng tắm rửa đơn giản.
Sau khi thay quần áo, anh theo bản năng cầm áo sơ mi màu đen kia.
Là Đào Đào chọn cho anh, đến giờ vẫn chưa mặc lần nào.
Xuống tới phòng khách, dì giúp việc hỏi anh "Cảnh Nham, muốn ăn cái gì?Thời Cảnh NhamKhông đói lắm, để lát nữa ăn chung với bữa trưa luôn.
"Đêm qua anh không ngủ, lăn lộn đến sáu giờ sáng mới ngủ được một lát, vừa rồi thư kí Trần gọi tới, anh vừa mới dậy không lâu. Ông nội nhìn khuôn mặt vô cảm của Thời Cảnh Nham, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hôm nay cũng rất khác thường."Công ty có chuyện khó giải quyết sao?
"Ông quan tâm hỏi. Thời Cảnh Nham"Không phải."
"Ông nội." Hai tay anh đan vào nhau, dừng một lát, "Đào Đào tìm được ba rồi."
"Cái gì?
"Một người luôn bình tĩnh đối diện với bất ngờ như ông nội hôm nay cũng không giữ được sự kinh hãi, ông trố mắt, trấn tĩnh bản thân, cầm lấy kính viễn thị,"Con nói lại một lần nữa cho ông nghe.
"Ông không dám tin vào những gì mình nghe thấy. Thời Cảnh Nham"Đào Đào tìm thấy ba rồi, em ấy không phải bị cha mẹ vứt bỏ.
"Anh kể hết mọi chuyện nghe được từ Mẫn Lộ cho ông nội nghe hết một lần. Ông liền kích động nói"Vậy tốt rồi, tốt quá rồi, bà Đào của con cũng an tâm rồi.
"Từ đáy lòng cảm khái một câu"Lúc trước ông với bà con còn lo lắng, về sau lúc Đào Đào kết hôn, không có cha mẹ lên dẫn dắt con bé thì phải làm sao, giờ tìm thấy rồi, có ba rồi sẽ có người yêu thương con bé.
"Cùng ông nội nói chuyện một lát, bà liền gọi hai người vào ăn cơm, Thời Quang vẫn chưa gọi lại. Thời Cảnh Nham trực tiếp gọi lại vào máy cô một lần nữa, chuông vẫn vang, nhưng không có ai bắt máy. Thời Quang với Úy Minh Hải đang ở trong phòng bếp cắt bột mì, Úy Minh Hải đã đem cục bột cán thành một lớp bánh thật mỏng, cảm thấy độ dày tương đối ổn, ông xếp mặt bánh chồng lên nhau thành nhiều tầng."Đào Đào, lại đây, ba dạy con cắt sợi mì.Thời QuangKhó không ạ?Úy Minh HảiCòn dễ hơn so với toán học.Thời Quang cười,Đối với con mà nói, chắc còn khó hơn so với toán.
"Mấy chục phút trôi qua, không khí giữa hai người cũng bình thường trở lại. Úy Minh Hải cầm tay chỉ dạy cô, phía phòng khách hình như có tiếng nhạc truyền tới,"Đào Đào, có phải tiếng di động con hay không?
"Hai người tạm dừng nói chuyện, chú ý nghe động tĩnh phía bên kia, đúng là di động của cô."Để ba đi lấy.
"Úy Minh Hải đi rửa tay, tiến đến gần phòng khách. Thời Quang nghiêm túc cắt sợi mì trong phòng bếp, cấu trúc bột không đồng nhất, thế nên chỉ có thể ăn tạm. Úy Minh Hải cầm di động bước vào,"Là Thời Cảnh Nham." Ông cầm bát đi qua, để điện thoại bên tai của Thời Quang, bên kia nói tiếp.
"Sao em không nhắn tin lại cho anh?
"Trong giọng nói của Thời Cảnh Nham rõ ràng nghe được ý bất mãn. Thời Quang sau khi tinh dậy cũng không kiểm tra điện thoại,"Em trong phòng bếp nên không nghe được, anh ăn cơm chưa?
"Hỏi một đằng Thời Cảnh Nham trả lời một nẻo"Nói chuyện với chú tư chưa?Thời QuangEm mới nhận được tin, vẫn chưa biết nói như thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!