Tp. HCM, 11/09/19
Editor: Xiao He
Bên ngoài quá lạnh, Thời Cảnh Nham cũng không muốn đứng ngoài trời thêm phút nào nữa, đưa Thời Quang lên trên xe.
Thời Quang mở cửa xe xuống, "Anh mau trở về đi."
Cô lại vẫy vẫy tay với Mẫn Lộ, "Chị Văn Văn, bữa sau gặp, mơ đẹp nhé.
"Thời Cảnh Nham duỗi tay muốn cài dây an toàn cho cô, kết quả chưa kịp vươn tới, Úy Minh Hải còn nhanh hơn so với anh, đã cài xong rồi. Mẫn Lộ nhìn không nổi nữa, tiến lên vài bước kéo Thời Cảnh Nham lại,"Đi thôi nào.
"Úy Minh Hải cũng không vội khởi động xe, chờ đợi một lúc, sợ tất cả chỉ là mơ, ông duỗi tay xoa đầu Thời Quang, vô cùng chân thật, ông mới cảm thấy yên tâm. Lúc trước từng nằm mơ, trong giấc mơ ấy Thời Quang gọi ông là ba. Ông sợ lần này lại là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, vẫn chỉ mình ông trong căn biệt thự xa hoa nhưng lạnh lẽo ấy."Vừa nãy con nghĩ gì thế?
"Úy Minh Hải cố gắng làm dịu bầu không khí, chủ động tìm đề tài nói chuyện với Thời Quang. Phản ứng của Thời Quang đến bây giờ vẫn vô cùng chậm chạp, vài giây sau mới mở miệng:"Con không biết nữa, cái gì cũng không dám nghĩ.
"Đại não trống rỗng, thân thể lại chết lặng. Úy Minh Hải thanh âm ôn hòa:"Con ngủ một lát đi, về đến nhà ba gọi con dậy."
Lúc này ngoài trời tuyết vô cùng lớn, Thời Quang cũng không muốn nói chuyện với Úy Minh Hải, cô tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Ngày đầu tiên của năm mới, tuy là đón nhận một tin vui thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy mất mát.
Cả đoạn đường này, đáng lí chỉ cần hai mươi phút là có thể về, thế nhưng Úy Minh Hải lại đi rất chậm.
Trong lòng ông hiện tại đang bị nỗi sợ chiếm giữ, sợ rằng Đào Đào không phải con gái ông.
Đi chậm mấy thì cũng về đến nơi cần về.
Tại biệt thự, đoàn người của thư kí Trần đã sớm đứng đó chờ.
Úy Minh Hải bước đến cạnh họ bắt tay từng người, "Ngại quá, hơn nửa đêm rồi còn làm phiền mọi người.
"Thư kí Trần đã nói đại khái tình huống cho bọn họ biết, thế nên bọn họ cũng hiểu được tâm trạng lúc này của ông, ai cũng vậy, trong tình huống này sẽ vô cùng sốt ruột, hận không thể biết kết quả ngay lập tức. Úy Minh Hải liền giới thiệu chính thức Thời Quang với thư kí Trần,"Con gọi chú Trần đi.Thời Quang:Chào chú Trần.
"Thư kí Trần nhìn cả người Thời Quang một lúc, trước đây chỉ nghe nói là giống nhau thôi, không ngờ sẽ giống nhau tới mức này. Ông cũng kích động giống như Úy Minh Hải, nói liên tục ba tiếng:"Cháu gái ngoan, cháu gái ngoan, cháu gái ngoan.
"Trong lòng Úy Minh Hải đau khổ, ông hiểu, thế nhưng mấy năm nay cũng đành bất lực. Giờ thì tốt rồi, tốt thật rồi. Tiếp theo liền tiến hành lấy mẫu, thư kí Trần phần thành hai đội để kiểm tra nhiều mẫu. Sau khi đoàn người của thư kí Trần rời đi, biệt thự trong nháy mắt lặng im. Thời Quang cảm giác được có một tia áp lực, đây là loại áp lực mà cô tự tạo ra cho bản thân. Úy Minh Hải muốn nói chuyện với Thời Quang một lát, thế nhưng lại sợ cô phản cảm bài xích ông, đành nói:" Ba dắt con đi xem phòng của mình, cái gì cũng có, con tắm rửa một chút rồi ngủ đi.
"Kết quả giám định giữa trưa ngày mai mới có, giờ chờ đợi thì quá mệt mỏi. Thời Quang cũng không biết chính xác mình có phải con gái của ông không, nếu đường đột ở trong phòng con gái ông như vậy thì không ổn, cô lắc đầu,"Con ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát được rồi.
"Úy Minh Hải chuyện gì cũng nghe cô, cô nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần cô vui là được. Ông đứng dậy:"Con rửa mặt đi, trong ngăn tủ phía dưới bồn rửa tay có đồ dụng vệ sinh mới đó, để ba lấy khăn lông cho con.
"Đi được vài bước, ông lại quay trở lại. Ông lấy từ trong tủ có bao nhiêu đồ dùng vệ sinh cá nhân đều lấy ra, bàn chải đánh răng cũng mở ra sẵn, lấy nước bỏ vào li, sau đó lại lấy sẵn kem đánh răng cho cô. Ở đây không có sữa rửa mặt của nữ sinh, Úy Minh Hải lại chạy vô phòng của Úy Lai ở trên lầu, ở trong đó có không ít mỹ phẩm chưa mở bao bì, ông không biết mỹ phẩm dưỡng da dùng như thế này, nên mỗi thứ đầu cầm một chai đem xuống."Con tạm dùng trước, ngày mai ba liền mua cho thứ mới nhất, tốt nhất."
Ông để những mỹ phẩm dưỡng da đó trên bàn, lại lên lầu lấy khăn lông cho Thời Quang.
Thời Quang mơ hồ nhìn những mỹ phẩm dưỡng da đó, sữa rửa mặt cũng không muốn đụng vào.
Cô biết đây chắc chắn là đồ của Úy Lai, trong lòng vô tình bài xích.
Cô tìm một cục xà phòng, tạm tẩy trang trên mặt, khăn lông cũng không muốn dùng, để mặt khô tự nhiên, trên trán có mấy giọt nước theo mặt chảy xuống.
Nhìn bản thân trong gương, Thời Quang cảm giác vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhìn trong ánh mắt, tìm kiếm hình dáng Úy Minh Hải trong ấy, lại nhận ra không giống ông chút nào, nhìn thêm lần nữa, lại cảm thấy thật ra cũng khá giống.
Cô cười cười tự giễu chính mình, chắc cô điên thật rồi.
Bên ngoài phòng khách, Úy Minh Hải tìm không thấy cô: "Đào Đào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!