Chương 26: (Vô Đề)

Tp. HCM, 09/09/19

Editor: Xiao He

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bay lả tả, múa lượn đầy trời.

Đèn đường chiếu xuống, từng bóng cây trong hoa viên cũng thể hiện rõ ràng, trên ghế xích đu, bao trùm một tầng sương mù.

Giờ phút này, cả không gian và thời gian đều chìm vào im lặng.

Thời Cảnh Nham bị Mẫn Lộ kéo vào trong xe, cô vừa rồi nhỏ giọng nói với Thời Cảnh Nham: "Cậu còn sáng hơn cả bóng đèn, chướng mắt, cậu không thấy Úy Minh Hải không muốn gặp cậu sao?

"Kính chắn gió trước mặt phủ đầy tuyết trắng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Thời Cảnh Nham không thấy rõ nét mặt hai người ở trước mặt, anh nói Mẫn Lộ"Mở cần gạt nước đi.

"Mẫn Lộ không nhúc nhích, xuất thần nhìn về phía trước. Thời Cảnh Nham nhìn cô một lúc lâu cũng không thấy cô có phản ứng, anh đành nghiêng người qua, mở điện, khởi động cần gạt nước. Mẫn Lộ bị dọa nhảy dựng, nghiêng người nhìn anh một cái, không nhiều lời. Thời Cảnh Nham không hề chớp mắt nhìn hai người đang đứng ngoài xe, ngón tay không hề có tiết tấu gõ vào kính chắn gió trước mặt. Úy Minh Hải ôm Đào Đào vào trong lòng, giống như nhặt được bảo vật. Mười phút trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu buông ra. Thời Cảnh Nham nói Mẫn Lộ:"Nói bọn họ nhanh lên, Đào Đào ở bên ngoài lâu sẽ cảm lạnh.Mẫn Lộ:Thời Cảnh Nham, tớ nói cậu nghe, cậu đừng làm tụt mood.

"Cô dựa lưng vào ghế ngồi, nâng cằm nhìn về bên ngoài."Cậu thì biết gì?

"Lúc nói chuyện, cô cũng không nhìn Thời Cảnh Nham."Có tình thương cha, cả mùa đông cũng không thấy lạnh.

"Thời Cảnh Nham nhàn nhạt nói"Ai nói Đào Đào chính là con gái của Úy Minh Hải?

"Mẫn Lộ lúc này mới quay qua nhìn anh, nhíu mày"Tâm trạng của cậu lúc này là sao?

"Thời Cảnh Nham nhìn cô:"Tớ làm sao?

"Mẫn Lộ hiểu rõ nhưng cũng không nói ra, không đáp mà hỏi:"Cậu nói đi? Không tin phải không?

"Cô nhớ ra trong di động của cô có ảnh của của mẹ Đào Đào, lúc trước Úy Minh Hải có gửi qua, để cô cho Đào Đào xem, thuyết phục Đào Đào tin tưởng. Kết quả vừa rồi cô chưa kịp lấy điện thoại ra, Úy Minh Hải đã tự lấy điện thoại ra, sau đó liền ôm Đào Đào. Mẫn Lộ tìm ảnh chụp, đưa điện thoại cho Thời Cảnh Nham xem:"Xem xong cậu sẽ không nói vậy nữa."

Thời Cảnh Nham nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc lâu, lát sau cũng không lên tiếng nữa.

Thời gian dài như vậy trôi qua, Thời Quang như cũ ngây người, giống như con rối gỗ, mặc Úy Minh Hải ôm mình, không khóc cũng không nói, cứ như vậy mà bất động.

Nhìn qua như thể rất bình tĩnh.

Phản ứng này của cô, Úy Minh Hải có thể hiểu được, tin tức này quá bất ngờ, cô nhất thời không tiếp thời được.

Lúc trước Mẫn Lộ có nói xuất thân của Đào Đào với ông, ông cũng như vậy, có rất nhiều lời nhưng không thể nói ra.

Loại cảm xúc hưng phấn này, kích động, vui sướng còn có hạnh phúc, không lời nào có thể diễn tả được.

Dù sao chỉ cảm thấy, giờ phút này vô cùng viên mãn.

Cuộc sống này cũng không còn gì để tiếc nuối.

Tuyết rơi trên người, nháy mắt hóa thành nước.

Trên tóc Thời Quang ẩm ướt hết cả, gương mặt cũng vậy.

Gió lạnh thổi qua, trên mặt giống như có đao cắt qua.

Úy Minh Hải nhẹ nhàng lau khô mặt cô, cởi áo gió của chính mình mặc vô cho cô.

Rõ ràng cách mấy có xe, nhưng ông không muốn lên.

Ông vỗ nhẹ mặt Thời Quang, dùng ngón cái vuốt ve từng chút một, thanh âm khàn khàn khẩn trương, "Không phải ba mẹ không cần con, ba vẫn luôn nhớ tới con, ngày nào cũng nhớ."

"Thực xin lỗi, ba nên sớm tìm hiểu con kĩ hơn, nếu con sống ra ở một nhà bình thường, có lẽ ba đã sớm có thể nhận ra, thế nhưng con lại sống ở Thời gia, lớn lên lại thật giống với Thời Cảnh Nham, nên trước giờ ba cũng không dám có suy nghĩ khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!