Chương 25: (Vô Đề)

Tp. HCM, 07/09/19

Editor: Xiao He

Còn hai phút nữa là tới 12 giờ đêm, Thời Cảnh Nham lấy di động ra chuẩn bị chụp ảnh cho Thời Quang, phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Mẫn Lộ, nhưng hiện tại anh không có thời gian gọi lại.

"Nghĩ kĩ điều ước chưa?

"Anh mở ra ứng dụng quay phim"Lại đây ước đi em.

"Thời Quang đưa tay nhẹ nhàng ấn ấn mặt, dưới lòng hít sâu một hơi."Anh giơ điện thoại lên làm gì vậy?Thời Cảnh NhamKỉ niệm sinh nhật.

"Thời Quang đứng trước cái bánh kem sáu tầng, cô nghĩ thử, nên ước điều gì nhất. Đúng 12 giờ chuông của nhà hàng vang lên."Hy vọng người mình yêu cũng yêu mình.

"Trong lòng Thời Quang yên lặng ước. Cô sợ Nguyệt Lão không biết người cô yêu là ai, lại nói thêm cô yêu Thời Cảnh Nham, tương lai sắp tới, cô sẽ nỗ lực hơn nữa, hy vọng Thời Cảnh Nham cũng yêu cô. Thổi tắt ngọn nến, Thời Quang dùng ngón tay quẹt một miếng bánh kem bỏ vô miệng. Thời Cảnh Nham tắt video, chỉ vào sô pha trong góc phòng"Quà của em, qua đó xem thử đi.

"Thời Quang lúc này mới dám nhìn anh"Quà gì vậy?Thời Cảnh NhamMột món quà nhỏ.

"Tuy rằng bên ngoài vẫn còn bọc một lớp giấy gói quà, nhưng khi cầm lên Thời Quang liền biết bên trong là cái gì, rất nhẹ, hẳn là thú bông. Cô thật cẩn thận mở lớp giấy gói ra, là một con gấu bông. So với con gấu Mẫn Lộ tặng cho cô thì nhỏ hơn, chỉ cao có 80cm. Thế nhưng rất thích hợp để ôm vào lòng, cũng có thể đặt ở trên giường trong ký túc xá Thời Quang nhìn về phía Thời Cảnh Nham, cô bạo gan đùa giỡn với anh"Mười lăm ngày nữa lại là sinh nhật em, có phải lại có thêm quà không?

"Thời Cảnh Nham gật đầu,"Đều có quà hết.

"Thời Quang chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, lại nhìn gấu bông đang ôm, cô chuẩn bị đặt tên cho nó, gọi là Thời Cảnh Nham. Nghĩ xong, khóe miệng cô không khỏi nâng lên. Thời Cảnh Nham không hiểu suy nghĩ của cô gái nhỏ, vừa mới nãy nhìn còn đau lòng, chớp mắt một cái cô liền cười rồi."Em ăn bánh kem đi, anh gọi điện thoại một lát.

"Mới lấy điện thoại ra chưa đến hai giây, Mẫn Lộ đã gọi tới."Cậu đang làm gì vậy, sao không nghe điện thoại của tớ?

"Cô bất mãn nói. Thời Cảnh Nham"Đi ăn với Đào Đào, có chuyện gì?

"Mẫn Lộ không có tâm tư đi chất vấn anh, rống lớn nói"Đang đâu vậy?Thời Cảnh NhamNhà hàng của Úy Minh Hải.

"Mẫn Lộ liền ngắt điện thoại, Thời Cảnh Nham cũng quen với hành động của cô, không có ý định gọi lại. Vừa rồi Mẫn Lộ mở loa ngoài, Úy Minh Hải cũng nghe được đoạn hội thoại của hai người, không ngờ rằng con gái đang ở nhà hàng của ông ăn tất niên. Chuẩn bị gặp Đào Đào, ông không khỏi lo lắng, theo bản năng muốn sửa lại cổ áo sơ mi. Mới sờ liền ngơ ngác. Vừa rồi quá bối rối, ông thế mà lại mặc đồ ở nhà ra ngoài. Úy Minh Hải nói với Mẫn Lộ"Quay về biệt thự đi.

"Mẫn Lộ không rõ nguyên nhân, cô nhìn hai bên đường, sau đó dừng ở ven đường"Ngài không muốn gặp Đào Đào có phải không?

"Úy Minh Hải chỉ quần áo của chính mình,"Mặc như vậy sao có thể gặp Đào Đào.

"Mẫn Lộ giờ mới phát hiện ông vẫn còn mặc đồ ở nhà, liền nói so với ngày thường ông cũng không khác là mấy."

Chỉ là hôm nay là lúc ông lôi thôi nhất, không chỉn chu chút nào.

Cô nhìn đồng hồ, nhắc nhở ông "Ngài trở về thay đồ, chắc hai người bọn họ cũng đã ăn xong về nhà rồi.Úy Minh HảiThế thì ta qua nhà Thời Cảnh Nham tìm.

"Mẫn Lộ không nói nữa, khởi động xe quay đầu trở về. Sau đó trong xe vô cùng an tĩnh, Mẫn Lộ liếc nhìn Úy Minh Hải, ông thất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sooe. Đây là thời khắc cô gần với ông nhất, thế nhưng cũng là khoảng cách xa nhất. Rõ ràng đang ngồi cạnh nhau thế nhưng lại không thể nào với tới."Đang suy nghĩ gì vậy?

"Úy Minh Hải xoay người,"Hả?Mẫn LộHiện tại ngài đang suy nghĩ gì?

"Giọng Úy Minh Hải khàn khàn"Đào Đào.

"Mẫn Lộ hơi há miệng, muốn nói với ông chuyện lúc nhỏ của Đào Đào, lời nói vừa tới miệng lại nuốt xuống. Chuyện lúc nhỏ của nhóc con chỉ khiến người khác nghe đau lòng, ngoài ra hình như không còn cái gì khác. Có bữa sau tiết tự học buổi tối, cô đi qua khu hoa viên, nhóc con vẫn còn ở đó chơi xích đu. Cô liền thắt bím tóc cho nhóc con, chơi với cô bé một lúc, nhóc con luôn luôn an tĩnh, không nói chuyện nhiều lắm, mỗi lần nói chuyện với cô nhiều nhất cũng chỉ nói câu"Cảm ơn chị Văn Văn.

"Thanh âm mềm mại như vậy. Ngày đó, nhóc con đột nhiên hỏi cô một câu"Chị ơi, vì sao ba và mẹ không cần em?"

Lần đầu tiền, vì chuyện của người khác mà cô đau lòng một đêm.

Còn chuyện gì có thể đau lòng hơn chuyện bị cha mẹ mình bỏ rơi, nghĩ tới càng khiến người khác tuyệt vọng.

Thế nhưng trên đời chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, mặc dù nhóc con chưa từng có tình cảm cha mẹ thế nhưng luôn tưởng nhớ tới.

Từ nhỏ nhóc con đã cho rằng mình bị ghét bỏ, cho nên cô bé chưa từng làm khó dễ ai, có người nuôi cô bé, liền có thể tự mình tồn tại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!