Tp. HCM, 23/08/19
Editor: Xiao He
Mỗi năm Mẫn Lộ đều tổ chức sinh nhật hai lần, sinh nhật dương lịch cô ăn mừng cùng bạn bè, sinh nhật âm lịch thì ở nhà tổ chức với người nhà.
Tuy nhiên, năm nay sau khi ăn cơm xong cô chỉ muốn rời đi, từ lúc ngồi xuống đến khi bữa ăn kết thúc, mẹ cô vẫn luôn nói liên hồi trên bữa cơm, hết nói chuyện cô đến quở trách anh trai.
Trách anh trai suốt ngày đi công tác, không quan tâm đến bà.
Khi bữa cơm kết thúc, mẹ cô tổng kết một câu: "Văn Văn à, con đã ba mươi hai rồi.Mẫn Lộ
"Đứa cháu nhỏ liền nhanh miệng"Cô vẫn đẹp, vẫn trẻ mà.
"Mẫn Lộ hôn cháu mình một cái"Vẫn là bảo bối thương cô nhất.
"Cô một chút cũng không muốn ngồi lại nữa, cầm lấy túi"Con còn có hẹn."
"Văn Văn.
"Mẫn Lộ mới ra khỏi nhà, cửa xe vẫn còn chưa mở, anh trai đã đứng ở phía sau gọi cô."Có chuyện gì vậy?" Mẫn Lộ dựa vào cửa xe, cười giả lả "Định phát bao lì xì cho em à?
"Anh trai liền nghiêm túc nói"Không phải nói muốn ở lại Bắc Kinh để tìm người yêu sao? Đâu rồi?Mẫn Lộ cườiGiờ em đi tìm đây.Anh traiĐừng giỡn nữa.
"Anh thở dài, không có cách gì để trừng trị đứa em này, thế nhưng giờ con bé cũng đã lớn tuổi rồi, anh cũng sốt ruột. Suy nghĩ một lát, anh nói"Nếu không em với Thời Cảnh Nham hẹn hò với nhau cũng được.
"Mẫn Lộ bất đắc dĩ cười"Anh say rồi sao? Em với Thời Cảnh Nham nhiều năm như vậy chỉ coi nhau như anh em, nếu có ý với nhau đã sớm hẹn hò rồi còn cần phải chờ tới bây giờ sao?
Anh đừng bận tâm nữa.
"Anh cô vô cùng trái ngược với cô, không thể nào hòa nhịp được, anh không hiểu được những việc cô làm, cũng không thể thấu hiểu được tâm tình của cô. Mẫn Lộ không nói thêm nữa, vỗ bả vai của anh"Tin em một lần đi, nếu năm nay không tìm được đối tượng, sang năm em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đi xem mặt, kết hôn.
"Hôm nay là đêm cuối cùng. Anh cảm nhận được cô chỉ là nói cho có lệ"Anh xem em có thể lừa gặt tới bao giờ." tức giận trở về.
Mẫn Lộ dựa trên xe, muốn hút thuốc, thế nhưng chốc lát phải gặp Úy Minh Hải, cô liền cất điếu thuốc vào.
Đứng trong sân phát ngốc một hồi, có gì đó dừng ở trên má cô. Mẫn Lộ sờ sờ mặt, ẩm ướt, ngửa đầu nhìn, hóa ra là những bông tuyết nhỏ.
Cô mở cửa xe lên ngồi, lái xe thẳng tới tiểu khu nhà Úy Minh Hải.
Cô có bạn trong tiểu khu của Úy Minh Hải, liền nhờ bạn nói với bảo vệ cổng tiểu khu cho vào.
Mấy năm nay cô ở trước mặt Úy Minh Hải vẫn luôn cao ngạo, cường thế, thái độ vô tâm, thế nhưng đây chỉ là chút tôn nghiêm còn lại của cô.
Cô cũng không nói chuyện quá nhiều với ông, nên cũng chưa từng thổ lộ qua.
Đối phó với một người nam nhân có ý chí sắt đá như Úy Minh Hải, có lẽ nếu mềm mỏng sẽ dễ nói chuyện hơn.
Mẫn Lộ vô tới tiểu khu của Úy Minh Hải, trực tiếp chạy xe tới trước biệt thự của ông, nhưng trước biệt thự có bảo vệ, cô không thể tới gần hơn được.
Gọi điện thoại cho ông, một phút đồng hồ chuông vẫn vang nhưng không ai nghe máy.
Cô nhìn phía trên biệt thự, bên trong vẫn sáng đèn.
Úy Minh Hải đang ở trong phòng bếp chuẩn bị lẩu chấm tương, di động để trên bàn cơm, không nghe được.
Tối nay trong nhà cũng chỉ có mình ông, ông đều dặn đầu bếp, quản gia với lái xe ra về rồi. Ngay cả Úy Lai, ông cũng gọi tài xế đưa cô bé về nhà.
Mỗi năm tới mấy ngày này, ông đều một mình trải qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!