Tp. HCM, 12/08/19
Editor: Xiao He
Thời Quang tìm thấy thuốc rồi, Thời Cảnh Nham đã chia thuốc bỏ vào riêng từng túi cho cô.
Uống thuốc xong, cô bước lên giường chuẩn bị đi ngủ. Bạn cùng phòng Đường Mật lại nhắc "Vẫn là anh cả của cậu đáng tin tưởng, cả thời gian uống thuốc của em gái cũng ghi nhớ trong lòng, cậu xem anh sáu của cậu kìa, một cuộc gọi cũng không gọi được, kỳ cục.
"Vừa nhắc tới liền thấy người liền, đang nói chuyện, liền có điện thoại của Thời Yến Lãng. Vẫn là giọng điệu đại gia như cũ, trước khi nói chuyện còn ho khan hai tiếng, thanh thanh cổ họng,"Đang ở ký túc xá à?Thời QuangDạ.Thời Yến LãngĐi ăn không, anh đói bụng.Thời QuangChỉ việc này?"
"Không thì sao?" Thời Yến Lãng bắt chéo hai chân, ở trên ghế xoay một vòng, bởi vì có chuyện nhờ cô nên phải nhẫn nhịn một chút "Rốt cuộc em có đi không?
"Hắn phát hiện ra nói chuyện với tiểu mít ướt thật sự rất lao lực, rõ ràng một câu trả lời là xong rồi, cô một hai phải đông hỏi tây, hỏi nửa ngày cũng không trả lời là có đi hay không. Thời Quang nhìn một túi đồ ăn vặt trên bàn"Có.
"Thời Yến Lãng kêu có mười phút sau rồi xuống, trước khi cúp máy lại dặn dò"Mang cho anh nhiều nhiều chút.
"Thời Quang cũng không vội đưa đồ ăn vặt cho Thời Yến Lãng, sợ hắn lại lừa cô một lần nữa, khiến cô đỡ không nổi. Vừa rồi trong điện thoại không tiện hỏi, cô nhắn tin hỏi Thời Yến Lãng: Tối thứ bảy, anh tìm em có chuyện gì? Chờ cũng không thấy anh?"
Cô không biết có phải mình đang tự luyến hay không, cảm giác tối đó Phó Hàn đứng dưới ký túc xá, chỉnh là muốn tỏ tình với cô.
Lúc ấy cô chút đơ, dưới tình thế cấp bách như thế, cô chỉ có thể tự ứng biến, hỏi Phó Hàn có phải muốn tỏ tình với học tỷ hay không.
Cô không thích Phó Hàn, cũng không lòng tự trọng của hắn bị hạ thấp, nếu Thời Yến Lãng có mặt ở đấy thì rất mất mặt.
Vừa đúng lúc Thời Cảnh Nham tới, cô cũng đỡ xấu hổ.
Thời Yến Lãng: Hôm đó anh có đến nha, ai biết lại thấy anh cả, rồi lại thấy Phó Hàn đi tỏ tình, liền quên mất việc phải làm.
Thời Quang vẫn tò mò:
Phó Hàn cuối cùng có tỏ tình thành công hay không.
Thời Yến Lãng: Không, nữ sinh kia không xuống dưới, vẫn là cho cậu ấy mặt mũi, nói mình có bạn trai rồi.
Hắn gãi gãi đầu, tiếp tục nói:
Sau đó mới biết bạn trai của nữ sinh kia là bạn học cấp ba, đang đi du học.
Nói dối quá mệt mỏi, còn phải vắt hết chất xám để chứng minh. Thời Yến Lãng từ vòng kết nối bạn bè tìm một tấm ảnh của một bạn học nữ xinh đẹp, vị mỹ nữ này học cùng khoa với hắn, cũng ở chung ký túc xá với tiểu mít ướt, chắc hẳn cô từng gặp rồi, bạn trai của nữ sinh này cũng đang du học nước ngoài.
Hắn gửi ảnh chụp nữ sinh này qua cho tiểu mít ướt xem: Anh không thấy cô ấy có gì đẹp, Phó Hàn cứ say mê.
Thời Quang thấy ảnh chụp, vị học tỷ xinh đẹp này cô có biết. Học chung khoa với Thời Yến Lãng, có thể xem như đẹp nhất khoa đó.
Hóa ra đây là hình mẫu của Phó Hàn.
Xem ra cô thật sự là tự mình đa tình.
Thời Yến Lãng mất hết kiên nhẫn: Rốt cuộc em có cho anh ăn không, anh mà đói chết em sẽ phạm tội mưu sát đó.
Thời Quang "
"Cô xuống giường, tìm cái áo khoác để mặc thêm vào, Đường Mật không biết vừa rồi cô nói chuyện với ai, mơ hồ hỏi"Cậu bị cảm mà còn ra ngoài sao?Thời Quangừ, anh sáu tớ đói rồi, muốn ăn.
"Cô chỉ túi đồ ăn vặt kia, nói muốn đưa xuống cho hắn. Đường Mật vừa nghe Thời Yến Lãng tới, cảm xúc vui vẻ đều viết hết trên mặt. Cô ấy thương lượng với Thời Quang"Tiểu đáng thương, cậu bệnh như vậy, nhanh lên giường nghỉ ngơi đi, để tớ đưa cho, Thời Yến Lãng cũng thật là, cũng quan tâm thì thôi còn bắt cậu xuống dưới.
"Thời Quang cười cười, cũng không nói ra ý đồ của cô ấy, đưa túi cho cô ấy,"Nhờ cậu vậy.
"Đường Mật nhìn cô nháy mắt,"Giữa hai ta không cần khách sáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!