Tp. HCM, 09/08/19
Editor: Xiao He
Thời Quang uống say rồi cũng không có quậy phá, không phát rồ gì, chỉ là nói chuyện với Thời Cảnh Nham có chút mạnh dạn, lớn gan hơn, chuyện gì cũng hỏi được.
"Anh.
"Thời Quang mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh. Thời Cảnh Nham nửa ôm cô, giúp cô đi vững hơn. Thời Quang nói tiếp"Anh trả lời em đi.
"Thời Cảnh Nham lúc này mới bước chân lên bậc thang"Trả lời em cái gì?
"Thời Quang thoáng nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc lâu, cô giống như không muốn hỏi nữa. Bỗng nhiên trước mặt trời đất một trận quay cuồng, cảm giác muốn ngã phía trước, cô vội vàng nắm lấy cánh tay anh, lúc sau giơ hai tay ra ôm chặt" Anh có thích ai chưa?
"Hỏi xong mới cảm giác có gì đó không đúng, cô lại lắc đầu"Không phải, ý em là anh đã từng yêu ai sâu đậm chưa?Thời Cảnh NhamVẫn chưa.
"Vài giây sau, Thời Quang cười cười,"Chắc chắn là anh đang lừa em, anh già như vậy sao chưa có được.Thời Cảnh Nham " Anh theo bản năng phản bác lại "Anh chưa tới ba mươi tuổi đâu.Thời Quang lẩm bẩmVẫn là lớn hơn em nhiều tuổi lắm.
"Đầu óc cô quay cuồng, mắt cũng không mở nổi,"Anh, em mệt.
"Thời Cảnh Nham đỡ cô về phòng, vô phòng cô liền thất tha thất thểu bước vô phòng vệ sinh, anh đỡ cô ngồi trên sô pha trước. Thời Quang bắt lấy ống tay áo của anh, ánh mắt mờ mịt bất an hỏi"Anh đi đâu vậy?Thời Cảnh NhamAnh gọi dì lên giúp em."
Thời Quang chần chờ một lát, giống như đã hiểu, lúc này mới buông anh ra.
Lát sau dì giúp việc mới lên, Thời Cảnh Nham liền trở lại thư phòng làm việc.
Tối nay tới trường học hơi tốn thời gian, anh vẫn một văn kiện cần xét duyệt vẫn chưa xem.
Mở máy tính ra, anh ngồi xuất thần trong chốc lát, lúc sau phải cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại. Ngẩng đầu lên lần nữa đã là hai rưỡi sáng.
Anh xoa bóp xương cổ, xuống xe đi lấy một vài giấy tờ.
Đêm khuya trong viện vô cùng yên tĩnh. Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang, gần sáng gió thổi qua man mát.
Thời Cảnh Nham không vội lấy tài liệu, dựa vào cửa xe lấy một điếu thuốc ra.
Hộ khẩu của Đào Đào đã chứng thực xong, lúc ăn cơm tối ông nội có nhắc tới việc này, tâm trạng không vui.
Ông nói những lời anh nói với vợ chồng chú tư hôm ấy ông chỉ nghĩ là lời nói lúc nóng giận, không nghĩ tới anh lại làm thật.
Anh bắt đầu không hiểu tại sao ông nội lại bênh vực chú tư, sau đó bà nội lại nói: Con làm loạn lên như vậy về sau khi Đào Đào kết hôn, lúc cần cha mẹ đưa lên bục thì ai đưa con bé lên trao vào tay chú rể, lúc ấy trong lòng Đào Đào khẳng định không dễ chịu gì, vốn dĩ hộ khẩu con bé vẫn ở trong nhà chú tư, thì vợ chồng chú ấy vẫn là cha mẹ của con bé, cũng có thể tìm được một nhà môn đăng hộ đối tốt.
Anh để điếu thúc trong miệng, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện phòng Thời Quang vẫn còn sáng đèn.
Lúc dì giúp việc xuống đã tắt đèn trong phòng, sao bây giờ vẫn sáng.
Không hút thuốc nữa, anh cầm văn kiện lên lầu.
"Đào Đào.
"Thời Cảnh Nham nhẹ nhàng gõ cửa. Gọi vài tiếng vẫn không thấy cô đáp lại. Đợi thêm một chút, anh tiếp tục gõ cửa, vẫn không thấy ai tới mở. Thời Cảnh Nham nhẹ nhàng chuyển động nắm cửa, cửa không khóa. Anh mở ra một khe hở, cũng không nhìn vô,"Đào Đào sao em chưa ngủ?
"Chỉ nghe bên trong truyền ra một tiếng: A nha."Làm sao vậy?
"Thời Cảnh Nham trực tiếp đẩy cửa đi vào. Thời Quang phát ngốc, trên người không đắp chăn, nhìn vào Thời Cảnh Nham, hoảng hốt vài giây, từ trên giường bò dậy. Đầu cô vẫn còn choáng váng, nhìn thấy có rất nhiều Thời Cảnh Nham."Vừa rồi làm sao vậy?
"Thời Cảnh Nham không yên tâm, hỏi lại. Thời Quang chỉ vào con gấu bông to trên giường,"Vừa rồi em tìm nước uống, sau đó liền nằm trên đó ngủ.
"Lúc anh gọi liền khiến cô bật tỉnh, định từ trên đó bò xuống. Ai ngờ, cô quên mất là đang nằm trên gấu bông, cảm giác được dưới thân có cái gì đó xù xù, liền giật mình bật ngửa. Thời Cảnh Nham"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!