Tp. HCM, 04/08/19
Editor: Xiao He
Khi Úy Lam tới, Úy Minh Hải đang nghe nhạc, một bài phát đi phát lại, âm lượng cũng bật không lớn.
Cô biết chú rất thích bài này, đặt luôn thành nhạc chuông di động.
"Chú, người sao lại nghe bản phổ thông rồi?
"Úy Minh Hải tạm dừng âm nhạc lại, hỏi cô"Hôm nay không bận à?
"Úy Lam rót cho Úy Minh Hải một li nước ấm, đưa cho ông"Không vội, có thể ăn với người một bữa cơm chiều.
"Cô thỉnh thoảng sẽ ăn cơm cùng với ông, bất quá hôm nay không định tới. Hai tiếng trước, thím sáu lúc nãy gọi điện cho cô, hỏi cô có chìa khóa nhà chú không, nói muốn lại đi thăm. Cô uyển chuyển từ chối, ngượng ngùng nói: Chìa khóa tiểu khu để ở nhà, hiện tại cháu đang nói chuyện với khách hàng. Cô biết suy nghĩ của thím sau, nếu lấy được chìa khóa tiểu khu rồi thì cũng không trả lại cho cô. Úy Lam nhìn trên bàn trà có đồ ăn ăn vặt, ra vẻ vô tình"Lại đây ngồi đi chú.Úy Minh HảiỪ." Cũng không nói thêm.
Ông hiện tại không có tâm tình nói chuyện, dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Trong khoảng thời gian này ông lâm vào một cái vòng luẩn quẩn, luôn ảo tưởng Thời Quang là con gái của mình.
Buổi trưa hôm nay lúc ngủ trưa ở công ty, khoảng thời gian ngắn như vậy nhưng ông lại mơ một giấc mơ, trong mơ Thời Quang gọi ông là cha, khi ông muốn ôm cô vào lòng, trong lòng ngực lại trống không/
Sau đó liền tỉnh giấc.
Thế nhưng cảm giác mất mát cùng đau đớn trong tâm lại vô cùng chân thật/
Úy Lam nhẹ giọng nói "Chú, có phải người gần đây nghỉ ngơi không đủ không?
"Úy Minh Hải vẫn im lặng, trầm mặc một lát, ông mở miệng lần thứ hai"Tuổi con cũng không còn nhỏ, đừng một thân một mình mãi như vậy.
"Úy Lam một chút cũng không muốn nhắc tới chủ đề này"Con biết rồi." Cô có người mình thích, tương tư đã nhiều năm, thế nhưng người ấy lại không thích cô, hơn nữa người ấy hiện tại cũng đã kết hôn và có con rồi.
Mấy năm nay cô cũng không gặp được người khiến tâm mình rung động, thế nên cũng không quan tâm nữa.
Năm nay chú có thúc giục cô mấy lần, nói cô nên nhanh chóng thành lập gia đình. Nếu trước kia cô sẽ lấy chú mình làm lý do, ông còn chưa lập gia đình thì cô gấp làm gì.
Bởi vì chú ấy luôn một mình, bà nội cũng sốt ruột, nói ông cũng đã bốn mươi tuổi, nếu không tìm được đối tượng sao có thể được, về sau cũng không ai quan tâm, chăm sóc.
Sau này không chịu được áp lực của bà nội, nửa năm trước chú ấy mới nói rõ sự tình, nói rằng lúc trước bạn gái Đại học có sinh cho ông một người con gái, thế nhưng hai mẹ con đều đã không còn.
Từ đó không một ai dám đề cập chuyện này trước mặt tiểu thúc nữa, ngay cả cô cũng không dám nói.
Úy Lam đổi đề tài "Buổi tối chú muốn ăn gì, con tự mình xuống bếp.Úy Minh HảiCon tự nấu?Úy LamDạo gần đây có đi học một chút, nếu không có việc gì cũng tự thưởng cho bản thân, bất quá so với đầu bếp trong nhà tài nghệ không bằng, chỉ có thể tạm chấp nhận, người có muốn thử không?
"Úy Minh Hải suy nghĩ một lát,"Con với Úy Lai ăn đi, buổi tối ta còn việc.
"Úy Lam vừa nghe nói ăn cùng với Úy Lai, cô một chút cũng không còn hứng thú, hỏi Úy Minh Hải"Buổi tối chú có tiệc xã giao sao?
"Úy Minh Hải không đi xã giao, mà có chuyện khác, bất quá ông cũng không muốn giải thích thêm với cô, hơi hơi gật đầu đáp lại. Úy Lam lấy từ mâm trái cây ra một trái lựu, cắt ra lột từng hạt, thỉnh thoảng âm thanh tí tắc vang lên trong miệng. Cô nhìn Úy Minh Hải, uyển chuyển nói"Trong nhà đều biết chú muốn ở lại nơi này, đến lúc đó không chừng thím bốn và thím năm lại không vui, cảm thấy người bất công với họ.
"Úy Minh Hải xoa xoa ấn đường, cảm thấy việc này vô cùng phiền phức"Con đừng nói nữa.
"Úy Lam không nói nữa, bỏ hai hạt lựu vô miệng, có chút ê ẩm. Úy Minh Hải nhìn đồng hồ, Thời Quang đã lên đó một tiếng rưỡi rồi, vẫn còn chưa xuống. Trong phòng Úy Lai, cô bé đang nghe Thời Quang giải đề, vừa ăn đồ ăn vặt, tâm tư đều đặt trên đống đồ ăn này, mặc kệ Thời Quang đang hỏi cô bé, cô đều không đáp lại câu nào. Thời Quang gõ gõ vào mặt bàn"Học bài không được ăn vặt.
"Úy Lai cảm thấy phiền toái,"Chị cứ giảng đi, sao lại nói nhiều như vậy.
"Thời Quang nhìn cô bé"Em cảm thấy chị đang vô lí sao?
"Úy Lai hôm nay mắc lỗi, nên cũng không dám chọc chú mình tức giận thêm, chỉ hừ một tiếng với Thời Quang, đem đồ ăn vặt để qua một bên, lười nhác ghé lên bàn. Cô bé bỗng nhìn qua đồng hồ,"Chị dạy quá giờ rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!