Tp. HCM, 30/07/19
Editor: Xiao He
Rất nhanh liền tới cuối tuần, đồng hồ sinh học của Thời Quang vẫn như cũ. Buổi sáng thứ bảy, sáu giờ cô đã tỉnh, tối hôm qua cô ngủ rất ngon giấc.
Tắm rửa xong xuôi, Thời Quang đi xuống lầu.
Đi ngang qua cửa phòng Thời Cảnh Nham, cửa vẫn đóng chặt, anh hẳn là ngủ chưa dậy.
Ông bà nội đang ở trong sân tập thể dục buổi sáng, cô bước vào. Ông nội nhìn cô nói "Sao con không ngủ thêm chút nữa.Thời Quang:Con tỉnh rồi nên không ngủ được nữa, cấp ba mỗi ngày con đều năm giờ rưỡi dậy học toán, sớm đã thành thói quen.
"Ông nội dừng đánh quyền lại,"Bình thường các con đi học vậy sao?Thời Quang lắc đầuKhông phải, con ở nhà học qua video trên mạng, ban ngày phải học môn chuyên ngành, chỉ có thể dậy sớm để học những môn còn lại.
"Thời Quang nói với ông bà nội không ít về chuyện học hành của mình, cô phát hiện ông không nghiêm khắc giống như mình nghĩ, hơn nữa tư tưởng cũng theo thời đại. Hôm nay ông nội tập thể dục xong sớm, ông nói Thời Quang đi vào nhà với mình, bà nội không đi vào theo, ở trong sân tiếp tục tập thể dục."Đào Đào, con qua đây ngồi đi.
"Thời Quang ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông. Ông nội từ trên bàn trà lấy ra một quyển sổ tiết kiệm,"Đây là của hồi môn bà Đào để lại cho con, ông vốn dĩ định chờ tới khi con kết hôn thì đưa lại, hiện tại con cũng lớn rồi, hiểu chuyện hơn, vẫn là nên đưa con tự mình bảo quản."
Khi Thời Quang còn ở trong nhà bà Đào, quần áo côn thường mặc đều là quần áo cũ của những bé gái khác, cũng không hẳn là cũ, đều là đồ mới mặc một hai lần, không mặc nữa thì đưa xuống cho cô.
Bà Đào lúc ấy rất ít khi mua quần áo cho Thời Quang, tiền lương hưu của mình đều tích góp lại, nói đợi khi nào bà đi rồi, cũng tích góp đủ tiền cho Đào Đào vào Đại học cũng như cho cô của hồi môn.
Lúc bà Đào mất rồi, tiết kiệm được cũng không ít tiền, phân chia cho cháu trai và cháu gái, cũng để cho Đào Đào được một phần, nhờ ông bà nội bảo quản, nói như vậy thì Đào Đào sau này cũng không chịu thiệt thòi.
Sau này Thời Nhất Thịnh với Tần Minh Nguyệt nhận nuôi Đào Đào, ông nội cảm thấy gia đình Thời Nhất Thịnh cũng có tiền, không cần dùng tới số tiền của bà Đào, liền đem số tiền còn lại cho con cái của bà.
Con gái bà lúc đầu không muốn nhận, nói đây là di nguyện của mẹ mình, bọn họ phải tôn trọng, bất quá ông nội kiên trì, bọn họ đành phải nhận lấy.
Ai cũng không nghĩ được, Đào Đào ở nhà chú bốn lại sống khó khăn như vậy.
Tối hôm qua ông nội đã thương lượng với bà nội, lấy danh nghĩa bà Đào đưa cho Đào Đào một khoảng tiền, để cô thuận lợi học xong Đại học, không cần phải đi làm thêm.
Thời Quang mở sổ tiết kiệm ra xem, bên trong có ba mươi vạn.
Cô trả sổ tiết kiệm lại cho ông "Ông nội, ông đừng gạt con, khi đó tuy con còn nhỏ nhưng nhớ rất rõ, ông sớm đã đưa tiền cho bác Đào.
"Bác Đào là con lớn của bà Đào. Ông nội ngẩn ra, bỗng nhiên cười"Đứa nhỏ này, ông lừa con làm gì, sau này bác Đào của con cũng không lấy, nói để lại cho con.
"Thời Quang không ngốc, cô biết số tiền này là chính ông cho mình"Ông nội, anh cả đã cho con tiền, đủ cho con xài.
"Sổ tiết kiệm này đối với cô mà nói đây là vô giá. Ông nội nhìn Thời Quang cứ bướng bỉnh như vậy, nếu Thời Cảnh Nham đã cho cô tiền, chắc sẽ không bạc đãi cô, ông đành nhận lại sổ tiết kiệm"Vậy ông sẽ giữ giúp con, chờ khi nào con kết hôn lại đưa cho con.
"Số tiền này ông đã quyết định đưa cho Thời Quang, hiện tại cô chưa cần, về sau đưa cho cô cũng được. Ông còn có chút lời muốn nói với Thời Quang, bà Đào trước khi đi đã nói với ông, dặn ông không được quên nói với Đào Đào. Thời Quang hỏi"Ông nội, có phải ông còn có chuyện gì muốn nói không?
"Ông gật đầu, tạm dừng vài giây"Đào Đào, con hiện tại đã trưởng thành, có muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình hay không?
"Đề tài này tới có chút đột ngột, Thời Quang trầm mặc một lát, lắc đầu. Ông nói"Cũng có thể lúc ấy cha mẹ con có nỗi khổ trong lòng, con muốn tìm hay không, chúng ta đều tôn trọng quyết định đó, bất quá bà Đào trước khi ra đi đã nói với ta, lúc trước bà ở trong Giang Huyện nhặt được con tại một hẻm nhỏ.
"Giang Huyện là một thành phố nhỏ ở trên núi, lúc bấy giờ giao thông không được thuận lợi, dân cư cũng không nhiều lắm. Ý của bà Đào là, chờ tới khi Đào Đào trưởng thành, hoặc là chờ đến khi Đào Đào già, muốn biết thân thế của mình, cũng biết đi đâu mà tìm người thân. Lúc này trên cầu thang có tiếng bước chân, Thời Cảnh Nham bước xuống. Anh sợ Thời Quang ở nhà nhàm chán, nói cô thay quần áo"Hôm nay lên công ty với anh.
"Thời Quang không định đi, sợ phiền anh làm việc. Cô tìm cái cớ"Hôm nay em đi chợ mua rau và đồ ăn với ông bà.
"Thời Cảnh Nham cũng tùy cô,"Nhàm chán thì vô thư phòng tìm sách mà đọc."
Hôm nay Thời Cảnh Nham rất bận, giữa trưa với buổi tối cũng không về nhà ăn cơm.
Ông bà nội buổi tối tám giờ đã đi nghỉ ngơi, Thời Quang vẫn ngồi ở phòng khách chờ Thời Cảnh Nham trở về, chờ từ tám giờ đến mười một giờ rưỡi.
Hai bộ phim cũng đã kết thúc, anh vẫn chưa trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!