Chương 12: (Vô Đề)

Tp. HCM, 26/07/19

Editor: Xiao He

Tới phòng, Úy Lai liền nhận được điện thoại của bạn học, nói chuyện hơn bốn mươi phút, nội dung của cuộc nói chuyện đều nói về soái ca lớp bên cạnh, lúc sau lại chuyển qua vị bạn gái của soái ca ấy.

Rốt cuộc đến phút thứ bốn mươi ba, Úy Lai cũng cúp máy.

Thời Quang cho rằng có thể bắt đầu rồi, nào biết cô bé còn muốn đi toilet, ở trong toilet hơn mười phút rồi vẫn chưa ra.

Vì tiền học phí, Thời Quang kiên nhẫn ở trong phòng chờ.

Trong phòng ngủ của Úy Lai có hai phòng nhỏ, đây mới đích thực là phòng công chúa, không thiếu một thứ gì.

Thời Quang nhìn tủ kính có đủ loại búp bê phiên bản giới hạn, phòng của đôi long phượng thai nhà cô còn kém xa.

Năm phút trôi qua, Úy Lai rốt cuộc cũng từ toilet đi ra, cô bé bước chân hơi khập khiễng, ấn đường nhíu chặt.

Cô bé không phải đi toilet mà ngồi trên bồn cầu xem di động, kết quả ngồi lâu chân hơi tê dại.

Thời Quang lấy bản kế hoạch đã chuẩn bị trước ra, nghiêm túc nói chuyện với Úy Lai, lên kế hoạch làm sao để tăng hiệu quả học tập, Úy Lai thất thần ghé trên bàn sách, sau một lúc lâu ân hai tiếng.

Thời Quang "Nghe xong em còn yêu cầu gì nữa không?Úy Lai nhìn côSao chị không ở nhà làm công chúa hưởng thụ, đi làm vậy chị có mệt không?

"Thời Quang nhìn bảng kế hoạch"Không phải tất cả mọi người đều có phúc khí cùng vận khí giống như em.

"Úy Lai không hiểu, cũng lười hỏi thêm. Cô bé hữu khí vô lực nói"Chị gái nhỏ, đã một giờ chiều, chị có thể về nhà, về sau hai ta phối hợp, em chơi kệ em, không bắt chị đền tiền học phí, OK?

"Trước đây bạn học có nói qua với cô, nói Úy Lai có"bệnh công chúa

", Thời Quang hiện tại đã hiểu, liền không muốn cùng cô bé so đo. Cô đem bảng kế hoạch cất đi,"Chủ nhật này liền chính thức học.

"Úy Lai mất kiên nhẫn"Em biết rồi, sao chị lại giống mẹ em như vậy, lải nhải, phiền muốn chết.

"Thời Quang lười phản ứng, cầm túi xuống lầu. Cô không nghĩ tới Úy Minh Hải vẫn còn ở phòng khách, đang xem tạp chí. Không phải ông là tổng giám đốc, bận đến không có thời gian ngủ hay sao? Úy Minh Hải nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu"Xong rồi sao?Thời QuangÂn, chú Úy, con về đây.

"Úy Minh Hải khép tạp chí đứng dậy, ông đã ở đây đợi hơn một tiếng, chính là muốn nói chuyện riêng với cô trong chốc lát,"Để ta đưa con ra cổng tiểu khu.

"Thời Quang thụ sủng nhược kinh, nhà ông có nhiều dì giúp việc với bảo vệ như vậy, có thể tùy tiện bảo một người đi là được, sao phải tự mình đưa cô đi."Cảm ơn chú Úy.

"Úy Minh Hải bước tới cửa, cùng Thời Quang sóng vai đi ra ngoài. Thời Quang rối rắm một lát, không nói cũng không được, cô nhìn về Úy Minh Hải,"Úy thúc thúc, con có thể có một yêu cầu quá đáng không?

"Úy Minh Hải liếc nhìn cô một cái liền biết cô nghĩ gì, cười nhẹ,"Muốn mua chuộc ta sao? Không muốn ta nói cho Thời Cảnh Nham?Thời Quang

"cùng người như vậy ở chung quá nguy hiểm, cái gì cũng không thể nói dối được. Cô hỏi ông"Được không ạ?" lại vội vàng giải thích "Anh con không cho con đi làm công, nếu anh ấy biết, khẳng định sẽ bắt con nghỉ việc.

"Úy Minh Hải hiểu tâm lý của Thời Cảnh Nham, giống như ông sẽ không bao giờ để cháu gái mình chịu chút ủy khuất nào, Thời Cảnh Nham sủng ái Thời Quang như thế nào ông đã được trải nghiệm, vì muốn dắt Thời Quang đi báo danh, Thời Cảnh Nham thế nhưng lại cự tuyệt ông. Ông đáp ứng Thời Quang"Việc này ta sẽ giấu giúp con.

"Thế nhưng giấu diếm không phải biện pháp, sẽ có ngày sự việc cũng bị lộ. Thời Quang lại một lần nữa cảm ơn ông, cô không biết Úy Minh Hải sẽ che giấu như thế nào, cũng đoán không ra. Úy Minh Hải hỏi Thời Quang một chút về thời gian học thêm của Úy Lai, Thời Quang"Mỗi tuần ba buổi, tối thứ tư, sáng thứ bảy và chủ nhật.

"Suy nghĩ vài giây, Úy Minh hải quyết định"Thứ tư giữ nguyên, mặt khác hai buổi kia đổi thành tối thứ sáu và thứ bảy đi.

"Như vậy cuối tuần cô có thể nghỉ ngơi cả ngày. Nghĩ đến cô trong khoảng thời gian này vẫn còn đi tập huấn, ông liền muốn cho cô nghỉ ngơi cuối tuần, ông đành nói dối"Cuối tuần này bắt đầu đi, chủ nhật này ta muốn dắt con bé đi chơi.

"Dưới đáy lòng Thời Quang có chút hâm mộ với Úy Lai, cô đáp"Được ạ.

"Úy Minh Hải đột nhiên không biết nói gì tiếp, Thời Quang cũng sẽ không chủ động nói chuyện với ông. Không khí giữa hai người có chút tẻ nhạt, không khí có chút ngượng ngùng. Úy Minh Hải lựa lời hỏi"Nhà ngoại con là người ở đâu?Thời QuangBà ngoại con thực ra là người ở Bắc Kinh, ông ngoại thì nhậm chức trong quân đội ở Nam Kinh, sau này một nhà đều định cư ở Nam Kinh.

"Cô nói ông ngoại ở đây chính là phụ thân của Tần Minh Nguyệt. Về thân thế cô, không cần thiết phải đề cập với một người xa lạ. Kỳ thật, ông bà ngoại đối với cô cũng tốt. Khi còn nhỏ, mỗi khi nghỉ tết, cô đều tình nguyện ở nhà ông ngoại, cũng không muốn về nhà có Tần Minh Nguyệt ở đấy. Úy Minh Hải lại nói"Khó trách con nói giọng miền nam, thì ra là lớn lên ở Nam Kinh.Thời QuangÂn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!