Nha Trang, 24/01/20
Editor: Xiao He
Đường Mật đã không thể nhớ được đây là lần xem mắt thứ bao nhiêu, lần thứ mấy nhã nhặn từ chối đối phương.
Tối nay cô gặp mặt với con trai một người bạn của mẹ, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Bắc Kinh, bằng tuổi với cô, cuộc sống bây giờ vô cùng ổn định.
Năng lực bản thân cũng tốt, cao 1m75, đeo mắt kính, tạo cảm giác sạch sẽ, là loại đàn ông ấm ấp.
Sau bữa ăn, hắn đề xuất đi xem phim, cô từ chối, nói phải về nhà tăng ca, cuối cùng nói một câu thật xin lỗi.
Câu nói xin lỗi kia, đối phương cũng hiểu được ý cô, hắn cười cười, nói cô đi xe chậm một chút.
Sau đó hai người tách nhau ở phía dưới lầu, ai về nhà nấy.
Vừa tới nhà, Đường Mật đã nghe điện thoại mẹ mình, âm thanh mẹ Đường chất vấn truyền ra từ mic,
"Đường Mật, con muốn làm mẹ tức chết có phải không? Rốt cuộc con muốn tìm một người như thế nào? Con cũng đã hai mươi tám, con tưởng rằng mình còn nhỏ sao?"
Đường Mật không nói gì, lẳng lặng nghe, làm cho mình một li cà phê, uốn người trên ghế sô pha nghe mẹ mình lải nhải.
Cũng không còn nhỏ nữa, ở quê cô, với độ tuổi đã có thể xếp vào hàng phụ nữ lớn tuổi.
Mẹ Đường biết cô mềm cứng không ăn, nhẹ nhàng nói: "Mật, có thể nói thật với mẹ trong lòng con suy nghĩ như thế nào không?Đường Mật:Mẹ, con không có suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy không thích hợp, nếu hợp nhau, con nhất định sẽ nói chuyện, con không thể chỉ vì muốn ba mẹ vui vẻ, mà tuỳ tiện chấp nhận một người được, đúng không mẹ?Mẹ Đường hỏi lại:Vậy con muốn tìm người thế nào?
Nói rõ yêu cầu cụ thể có được không?
"Đường Mật giật mình nửa phút, sau đó nói lấy lệ:"Mẹ, con có điện thoại khách hàng, con bận đây."
Cúp điện thoại, Đường Mật chuyển điện thoại qua chế độ yên lặng, để trên bàn trà, cũng không còn tâm trạng uống cà phê.
Hai tay cô để sau đầu, dựa vào ghế sô pha, nhìn phòng khách trống vắng.
Cô cũng thường xuyên hỏi mình, rốt cuộc cô muốn tìm một người như thế nào?
Giống Thời Yến Lãng?
Nhưng không thể nào có người thứ hai giống hắn.
Hắn quá mức kinh diễm, đã nhiều năm như vậy, cô không thể nào động tâm với một ai khác.
Mỗi lần xem mắt, cô luôn vô thức so sánh đối phương với Thời Yến Lãng.
So sánh chiều cao, so sánh sắc đẹp, so sánh trí thông minh, lại so về khí chất.
Ai cũng không bằng hắn, không ai có thể sánh bằng.
Đã bốn năm rồi cô chưa nhìn thấy Thời Yến Lãng, không biết bây giờ hắn thế nào rồi, có phải vẫn ở bên cạnh Kiều Dụ không?
Có phải đã đính hôn hay kết hôn rồi hay không?
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hắn liền ra nước ngoài, trước khi xuất ngoại, hắn có chuyển cổ phần của mình trong TIME qua cho Thời Quang, sau đó, nghe nói Kiều Dụ cũng xuất ngoại, từ đó về sau, không ai nhắc đến Thời Yến Lãng nữa.
Hắn thành cấm kỵ của cô.
Ngay cả Thời Quang cũng dám không nhắc tới, cho dù đề cập đến người Thời gia, cô ấy cũng sẽ cố gắng tránh đi cái tên Thời Yến Lãng này.
Suy nghĩ bay xa, Đường Mật ngủ quên trên ghế salon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!