Chiều đến, Trì Thư Ý vào một quán cà phê cạnh bệnh viện chờ Diệp Bắc Bắc tan tầm để cùng nhau đi ăn tối, cô ngồi ở bàn có ghế dài, góc bàn này được bài trí một vách ngăn mang đậm phong cách phục hưng giúp không gian bên trong tách biệt hẳn so với hàng loạt bàn có ghế cạnh cửa sổ bên ngoài. Lúc cô đang từ tốn khuấy cà phê thì nghe thấy hai cô gái ngồi ngoài đang hẹn nhau đi xem hòa nhạc, ký ức cứ thế ùa về như cơn sóng triều dâng, nhấn chìm cô trong nháy mắt.
"Anh Cảnh Thời định dẫn em đi đâu thế?" Cô ngẩng khuôn mặt hoang mang của mình lên hỏi anh.
"Anh đã nói đoán được quà sinh nhật sẽ có thưởng rồi mà? Dẫn em đi đến chỗ "lĩnh thưởng" đây."
"Thế ạ? Nhưng phần thưởng là gì mới được."
"Đến sẽ hay." Anh không giải thích gì thêm mà kéo cô đi về phía trước.
Đường họ đi không dài, tầm năm sáu phút là cùng, Trì Thư Ý nghe tiếng anh tra chìa khóa vào ổ, lòng càng tò mò thêm: "Nhà anh à?"
"Không phải."
Anh kéo tay cô bước vào, mỗi tiếng bước chân họ đi đều vọng lại tiếng rõ ràng, là một không gian trống trải thoáng đãng, nhưng lại không hề có cảm giác thiếu hơi người mà ngược lại, còn ngửi được một mùi hoa thoang thoảng đâu đó trong không khí.
"Có hoa ư?" Cô hỏi.
"Có chứ." Mộ Cảnh Thời cẩn thận dìu cô ngồi vào ghế sô pha rồi tiếp lời: "Không chỉ có hoa lá mà còn có cả thứ em yêu nhất nữa đấy."
"Thứ em yêu nhất?" Cô nghiêng đầu hỏi lại.
Vừa dứt câu, Trì Thư Ý đã nghe được tiếng bước chân Mộ Cảnh Thời, anh đứng dậy rồi đi lại vài bước, dừng lại, vài giai điệu vụn vặt từ chiếc đàn dương cầm văng vẳng khắp gian phòng trống nọ.
Cô đứng phắt dậy, mở to đôi mắt hướng về nơi có tiếng bước chân anh rồi từ từ đi qua, nghi hoặc hỏi: "Đàn ư?"
"Sao ở đây lại có đàn dương cầm vậy? Đây là đâu? Anh bảo đây không phải nhà anh, vậy ai ở đây vậy?"
Anh thấy cô nhăn tít cả mày lại thì cũng không muốn cô khó xử, thế là phân trần: "Dù không phải nhà của anh nhưng sớm muộn gì anh cũng ở đây, anh đang định mua nó rồi, sau này vào lúc về nước trong dịp nghỉ hè và nghỉ đông anh sẽ đến đây, đâu thể ở khách sạn miết đâu nhỉ? Hơn nữa, sau khi hoàn tất khóa học anh sẽ về nước sinh sống, chỉ là bây giờ thủ tục còn chưa hoàn tất, đồ nội thất còn chưa kịp mua nữa, thế nên mới tạo cảm giác trống trải thế này đây."
"Vậy à." Trì Thư Ý trầm ngâm gật đầu, "Nhưng…Anh mua đàn làm chi?"
"Thì…" Anh chàng ngần ngừ: "Lúc rảnh rỗi sẽ tập chơi thôi, với cả, lúc em đến đây chơi cũng cần dùng đến nó mà?"
Trì Thư Ý cứ cảm giác có gì đó sai sai, kiểu này không giống Mộ Cảnh Thời lúc thường lắm, nhưng cô không hỏi nữa, ngay lúc cô nàng còn bận suy tư thì Mộ Cảnh Thời đã ấn cô ngồi xuống ghế đàn, "Phần thưởng của ngày hôm nay là để em tự tổ chức một buổi hòa nhạc quy mô nhỏ, thoải mái diễn tấu bài mình thích nhất, thực hiện nguyện vọng năm trước của em, cũng nửa năm trôi qua rồi, mong là bây giờ anh giúp em làm cũng không tính là quá trễ."
"Bé con, sau này hãy nói anh hay tất cả những gì em mong muốn, để anh có thể thực hiện nó thay em." Anh vẫn luôn nhớ kỹ lời hứa hẹn mình nói với cô trước khi ra nước ngoài.
Trì Thư Ý vừa cảm động vừa vui vẻ, nỗi hoài nghi về vẻ là lạ của anh cô tư lự nãy giờ cứ thế bị cô nàng quẳng ra sau đầu, Trì Thư Ý đáp: "Không trễ, không trễ chút nào hết…Anh Cảnh Thời đúng là thiên thần của em."
"Giờ thì…Thất Thất đã chuẩn bị sẵn sàng chưa nào?" Anh hỏi.
Cô gật đầu, "Thế…Thất Thất sẽ trổ chút tài mọn trước mặt anh Cảnh Thời vậy."
Anh cười, bảo: "Ngoan, cứ đàn đi."
Trong căn nhà ấy, anh vì cô dựng nên một "buổi hoà nhạc" nhỏ, cô là nàng minh tinh rạng ngời tốt đẹp nhất trong mắt anh, còn anh là chàng thiên thần vĩ đại và quyền năng nhất trong lòng cô.
Mộ Cảnh Thời ngồi một bên, ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú đàn của cô, cảm thấy hết thảy việc mình làm đều đáng giá.
Căn nhà này là anh dùng tiền học bổng của mình mua cho cô, còn có chiếc đàn dương cầm này nữa, anh đâu phải thật sự muốn luyện đàn mà chỉ vì muốn tặng cho cô một nơi yên tĩnh để cô có thể chú tâm chơi đàn mà thôi.
Cây đàn dương cầm trắng bên cạnh tà váy trắng liền thân của cô, là sự kết hợp hoàn mỹ nhất.
Cảnh tượng trước mắt đây không chỉ là bữa tiệc thính giác mà còn là bữa tiệc thị giác với anh nữa.
Sau khi hết kỳ nghỉ hè, trước khi đi anh đã đưa chìa khoá nhà cho cô, bảo là giao cho cô bảo quản, nếu rảnh rỗi có thể đến đây đánh đàn giải khuây, cô cũng ngây ngô đồng ý, còn sắt son thề sẽ giữ tốt chờ anh về vào kỳ nghỉ đông, cũng sẽ quét dọn định kỳ, giữ cho căn nhà thật gọn gàng đẹp đẽ nữa kia.
Khi ấy cô nào hay, đấy là căn nhà anh chuẩn bị cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!