Kỳ nghỉ hè năm bọn họ quen biết nhau, trước khi Mộ Cảnh Thời về nước đã tìm mua quà sinh nhật cho cô trên phố.
Dù đã đi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, chọn hết món quà này đến món quà khác mà cuối cùng vẫn không thật sự ưng ý món nào.
Mãi đến khi anh bước vào một cửa hàng trang sức, vốn chỉ định mua vòng tay cho cô nhưng khi vô tình trông thấy một đôi vòng tay bằng bạc, anh đã dứt khoát mua luôn.
Trên mỗi chiếc vòng tay có một khối chữ nhật vuông dài tầm ba centimet, trên mỗi khối vuông ấy có khảm một viên kim cương nhỏ, kiểu dáng vô cùng đơn giản, càng mờ nhạt hơn khi được đặt cạnh hàng loạt thiết kế lộng lẫy hào nhoáng khác, thế mà anh đã ưng ngay khi mới nhìn thoáng qua rồi.
Mộ Cảnh Thời đặt khắc chữ, anh muốn khắc bốn chữ, bề mặt chính diện khối chữ nhật khắc tên cô, còn hai bên cạnh trái phải đều khắc được khắc tên anh vào, dù trông rất nhỏ.
12 giờ đêm hôm ấy, anh gọi cho cô, nói với cô rằng mình sẽ sớm về và cũng đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô rồi.
"Bé con, em ăn trưa chưa?"
Cô ngồi trước cửa sổ, ôm ống nghe của điện thoại bàn, cả người đắm chìm trong ánh nắng mặt trời chói lóa, cô cười và đáp: "Anh Cảnh Thời thì sao? Anh ăn khuya rồi à?"
Anh ngồi trên ghế sô pha, nâng niu chiếc lắc tay mình vừa mua về, nghe thấy mấy câu hỏi của cô thì không kiềm được tiếng cười: "Bé tham ăn này, em tưởng ai cũng như em à, nửa đêm thèm ăn đến mức lén ngồi dậy đi tìm?"
Cô cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo vẳng qua ống nghe truyền vào tai anh, giống hệt như tiếng mèo kêu meo meo làm nũng với anh vậy.
"Thời tiết bên này đẹp lắm." Cô vươn cánh tay, sờ mái tóc bị mặt trời hun đến nóng bừng của mình, "Bao giờ anh Cảnh Thời mới về vậy?"
"Còn chừng bốn năm ngày nữa thôi, yên tâm đi, nhất định sẽ về trước sinh nhật em, đến cả quà mừng anh cũng đã chuẩn bị xong rồi."
"A, năm nay là gì vậy ạ?" Cô lười biếng nằm ườn ra bàn, buồn chán nghịch tóc, chiếc quạt máy phía sau vẫn hoạt động không biết mệt mỏi, Trì Thư Ý nhắm mắt, cảm nhận ánh mặt trời yên lặng dừng bên sườn mặt cô, ừ, cũng hơi nóng.
"Lúc gặp sẽ đưa em, tự mình mở thì sẽ biết thôi." Tâm trạng Mộ Cảnh Thời rất tốt, anh cười đáp.
"Hì…. Vậy đoán đúng có được khen thưởng gì không?"
"Có chứ."
Cô vẫn kề sát ống nghe bên tai, xòe bàn tay áp lên mặt mình rồi nheo mắt, nỉ non: "Em hơi buồn ngủ rồi, anh có định đi ngủ không đấy?"
Anh cười khẽ một tiếng, lúc ấy Trì Thư Ý còn có một từ gọi là "ghẹo người", cô chỉ biết tiếng cười của anh rất êm tai, hệt như một cơn gió lành lạnh thổi đến rồi xua đi chút nóng nực nơi đây vậy.
"Em ngủ đi, lúc dậy nhớ luyện đàn."
Cô ngoan ngoãn đồng ý, "Vâng."
"Trưa tốt lành nhé, Thất Thất."
"Anh Cảnh Thời ngủ ngon."
Hai người sống ở hai múi giờ lệch nhau mười hai tiếng tròn, cách một Thái Bình Dương bao la, một nơi đón trời trưa, một bên đón trăng cao đêm tỏ, thay phiên nhau chúc đối phương trưa tốt lành và ngủ ngon.
Bé con à, lúc bên anh là đêm khuya tĩnh mịch thì phía bên em là nơi mặt trời chiếu rọi muôn phương, khi anh muốn gọi cho em thì sẽ theo phản xạ nghĩ xem thời điểm đó có thích hợp để em nghe điện thoại hay không, và liệu có làm phiền đến em không, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của em, có khi nào sẽ quấy rầy giờ luyện đàn của em và có khi nào…..
Nỗi lo toan phòng trước chắn sau ấy của anh cuối cùng vẫn bị em phát hiện nên em nhất trí với anh là sẽ gọi điện sau bữa trưa vào mỗi thứ bảy, đến nỗi khi giải thích lý do chọn giờ này, em đã bảo nếu gọi cho anh sau khi ăn xong thì em sẽ ngủ trưa ngon hơn, an tâm hơn và cũng vì chiều thứ bảy mỗi tuần dì Anh sẽ đến dạy kèm đàn cho những đứa nhóc khác nên không thể ở nhà với em.
"Ngủ ngon nhé, anh Cảnh Thời."
Câu chúc thỏ thẻ của cô vang lên bên tai, Mộ Cảnh Thời đóng nắp hộp quà rồi bỏ nó vào ngăn kéo, đứng dậy tự rót cho mình một cốc nước, anh dựa người vào khung cửa sổ dài chấm đất, nhìn hàng loạt nhà cao tầng óng ánh đèn dưới vầng trăng. Gương mặt xinh đẹp yêu kiều luôn mang theo nụ cười tươi tắn chợt hiện lên trước mắt anh, chỉ còn bốn ngày nữa thôi, Thất Thất, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi.
Bốn ngày sau về nước, anh nghỉ ngơi mấy giờ rồi đến trước cổng trường nơi cô học luyện đàn trong kỳ nghỉ hè để đợi cô.
Trì Thư Ý không giống những đứa trẻ khác, cô chỉ học ca sáng các ngày trong tuần, trừ thứ bảy Trì Anh không thể ở nhà chơi đàn cùng cô ra thì chiều nào cô cũng đến lớp dạy đàn của Trì Anh để luyện đàn.
Trì Thư Ý vừa được Trì Anh đưa đến cổng trường thì bị một giọng nam trầm ấm gọi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!