Sáng sớm hôm sau.
"Là ai nói tối qua tùy anh hết thế?"
"…"
"Ngủ say đến thế là mệt lắm rồi đúng không?"
"…"
"Bà Mộ à, em làm vậy khiến anh ngờ rằng em đang mượn cớ ngủ để thất hứa đấy."
Trì Thư Ý bị anh ghim chặt trên giường bằng đôi bàn tay tràn trề sức lực ấy, rèm cửa sổ vẫn kéo kín như bưng, chả để một tia nắng nào lọt vào khiến cho gian phòng vừa tăm tối lại vừa mập mờ.
Chiếc áo choàng tắm anh khoác đầy hững hờ đang trượt dần khỏi bờ vai rộng, cơ ngực rắn chắc cùng với làn da khỏe khoắn cứ lồ lộ trước mắt cô, mái tóc đen ngăn ngắn rối bời vì chủ nhân của nó vừa thức giấc không lâu song vẫn trông cực kỳ gợi cảm, còn có một sợi tóc nghịch ngợm "đậu" lên khóe mắt anh chàng càng tạo cảm giác tùy ý bất kham, đôi mắt đen thăm thẳm mà ngời sáng đang chăm chú nhìn cô.
"Không phải trốn mà," cô cười nhẹ lên tiếng, lồ ng ngực phập phồng theo nhịp thở, "Ngâm mình trong nước ấm thoải mái lắm, thì chắc cũng có…tác dụng như thuốc ngủ?"
"Hừ…" Anh nhướng mày, "Còn cần thuốc ngủ nữa đấy à?"
Trì Thư Ý lắc đầu nguầy nguậy, cô chắc mẩm thế nào cũng có câu "Vận động cũng có tác dụng như thuốc ngủ" đang chầu chực chờ cô.
"Được rồi," Anh cúi người hôn lên bờ môi cô, nghiêng đầu cắn cắn vành tai cô rồi thầm thì: "Vậy thì giờ phải giúp đầu óc tỉnh táo hơn thôi chứ nhỉ."
Trì Thư Ý: "…"
Tự dưng cô phát hiện mình không theo kịp "kịch bản" của anh nữa rồi.
Sau khi nhễ nhại mồ hôi, cô gái đã "được tỉnh táo" nằm chết dí trên giường như cá mắc cạn, nội việc lết xuống giường còn không muốn chứ nói gì đến chuyện ra ngoài chơi.
Mộ Cảnh Thời thì ngược lại, vừa phấn chấn vừa thoải mái, ở cùng cô trong khách sạn cả buổi sáng, mà thật ra chỉ chốc lát sau cô lại tiếp tục lăn ra ngủ, anh ngồi tựa vào mép giường trông cô, thi thoảng điện thoại có thông báo tin nhắn mới anh cũng đều kịp thời hồi âm.
Lúc này, trong phòng làm việc của chủ tịch một công ty thiết kế váy cưới nào đó ở Bắc Kinh, người đàn ông một tay bế cô gái nhỏ của mình, một tay cầm bút phác thảo một kiểu âu phục dáng nam, tuy cô gái của anh năm nay đã tròn ba mươi nhưng vẫn mang khuôn mặt trẻ thơ như chưa đầy hai mươi tuổi, lẳng lặng tựa vào lòng anh chàng ôm rịt lấy điện thoại nhắn tin.
Anh nhìn lướt qua rồi mở miệng hỏi: "Sao không gọi cho tiện?"
Kiều Kiều chớp chớp mắt, ngây thơ mở to mắt đáp lời: "Anh Mộ bảo vợ anh ấy đang ngủ."
Cố An Thần hơi nhướng mày, tỏ ý đã hiểu, cũng không nói gì nữa mà tiếp tục vẽ bản phác thảo vẫn đang dở dang của mình.
Qua một lúc, cô chợt ngước đôi mắt ẩm ướt lên, khẽ gọi: "Thầy Cố ơi."
Bàn tay cầm bút vẽ của Cố An Thần khựng lại sau đó buông bút, ôm người trong lòng chặt hơn rồi rũ đôi mắt đầy vẻ dịu dàng nhìn cô nàng: "Sao thế em?"
Bình thường cô sẽ không gọi anh là "Thầy Cố", trừ khi đang có chuyện muốn nhờ anh giải quyết.
–
Đến tận chiều hôm Mộ Cảnh Thời và Trì Thư Ý mới cùng nhau rời khỏi khách sạn, đến tháp Eiffel trứ danh cô muốn tận mắt nhìn thấy nhất, đôi bàn tay hai người đan vào nhau khăng khít và cùng lên đến đỉnh tháp, cũng cùng nhau ngắm nhìn toàn cảnh Paris tráng lệ hào hoa.
Đêm đến, họ tản bộ bên bờ sông Seine, ngóng nhìn tòa Eiffel bờ bên kia, trông nó quả thật như một "Bà đầm thép" người ta hay rỉ tai nhau, dẫu đã hứng chịu bao cơn bão táp song vẫn sừng sững hiên ngang như cũ.
Máy ảnh cầm tay của anh có chụp rất nhiều cảnh đẹp, cũng có cơ man ảnh chụp cô, thế mà lại chẳng có một phô ảnh nào có mặt anh.
Trì Thư Ý xem ảnh chụp trong máy lúc họ nghỉ chân ở một nhà hàng nhỏ bên sông mà cứ cảm thấy không hài lòng sao ấy, cũng bởi thiếu vắng bóng dáng của anh.
Cô nhớ đến số ảnh chụp ít ỏi đến đáng thương thuở bé của anh thì không khỏi nhíu mày.
Thế là, họ ăn xong bữa tối cô đã kéo anh đến cạnh bờ Seine, nhờ người qua đường chụp ảnh giúp hai người họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!