Chương 50: (Vô Đề)

Mộ Cảnh Thời ôm cô đứng dưới vòi sen, cánh tay anh để trần còn quần áo trên người cô thì vẫn y nguyên.

Nước âm ấm chảy xuống, thấm ướt cả tóc lẫn quần áo cô, có vài sợi tóc dán dính lên bên gò má và hõm cổ cô, áo sơ mi đã ướt đẫm dính chặt vào da thịt cô còn giọt nước thì vẫn tí ta tí tách rơi xuống hàng mi cô, Trì Thư Ý chỉ đành ngẩng mặt nhìn anh.

Nước nhỏ dọc theo ngọn tóc anh và trên trán cô rồi lại chảy xuống khuôn mặt đã đỏ lựng từ bao giờ song cô lại chả hề nhận ra mà chỉ nhìn dòng nước "phác họa" từng đường nét sắc sảo rồi lại từ từ chảy xuống xương quai xanh đẹp đẽ ấy và, trượt xuống dưới thêm nữa…

Cô chỉ thấy "cảnh đẹp" trước mắt vừa cấm dục nho nhã lại vừa quyến rũ và cám dỗ.

Mộ Cảnh Thời vén từng lọn tóc đang che mặt cô ra sau vành tai, ngón tay anh luồn vào trong mái tóc cô, cúi đầu hôn nhẹ lên đuôi mày cô, cô ngắm mắt, hơi ngẩng đầu lên thêm chút nữa, cánh tay đương ôm lưng anh từ tốn dời lên trên rồi câu lấy cổ anh cũng dần dần tiến đến, chủ động dán sát vào người anh.

Giây phút Mộ Cảnh Thời hôn xuống môi mình, Trì Thư Ý có ưm lên một tiếng, chỉ là tiếng kêu ngắn ngủi ấy đã nhanh chóng bị nụ hôn nồng cháy của ai kia nuốt chửng.

Sau khi tắm rửa thay đồ, cô đứng một bên vừa lau tóc vừa đánh giá gian phòng ngủ của anh.

Phòng có kê một chiếc tủ chuyên để bày biện tất cả các loại giải thưởng anh đã từng giành được cùng với toàn bộ giấy chứng nhận, huân chương anh có và chúng đều được trưng bày rất chỉnh tề ngay ngắn.

Trong lúc Trì Thư Ý bận bịu ngắm nhìn từng huân chương lẫn giải thưởng, giấy chứng nhận các thứ một cách vừa tỉ mẩn vừa thích thú thì anh đã bước đến lấy khăn trong tay cô đi rồi đứng phía sau dịu dàng lau tóc cho cô rồi lại với lấy máy sấy tóc kiên nhẫn hong khô tóc cô.

"A…" Cô chỉ vào một chiếc cúp: "Năm 1999, là năm anh vừa tròn mười một tuổi ư?"

"Ừ." Anh đáp.

"Mới mười một đã đoạt cúp hạng nhất Olympic cấp quốc gia cho lứa tiểu học, giỏi quá ta." Cô nói đến là trầm trồ.

"Anh vừa xuất sắc vừa đẹp trai thế này, lẽ nào suốt từng ấy năm trong trường không có người theo đuổi nào à?"

"Không biết, cũng không để ý." Anh binh tĩnh trả lời.

"…"

Trì Thư Ý nhàm chán bĩu môi, tiếp tục xem xét phòng ngủ cá nhân của anh, ngoại trừ tủ bày giải thưởng này thì phòng có kê một chiếc bàn học khá rộng, bên trên vẫn còn một số sách tiếng anh chuyên ngành cùng với sách tham khảo môn tự nhiên, à, còn có vài quyển danh tác bằng tiếng anh trên ấy nữa.

Mộ Cảnh Thời thấy tóc cô đã khô rồi thì bèn tắt máy sấy để lại vào ngăn tủ, Trì Thư Ý đang lật xem một quyển sách, lên tiếng hỏi: "Có phải từ bé đến giờ anh chịu áp lực lớn lắm đúng không?"

"Không."

"…"

"Không chịu áp lực thì là kiểu nhẹ nhàng thong dong ôm hết cả đống giải thưởng bằng khen của người ta về nhà á?"

"Anh đúng là…" Không phải người mà.

"Hử?"

"Anh đúng là…Quá giỏi giang luôn." Cô cười rồi bảo thế.

Mộ Cảnh Thời cũng mỉm cười, vươn tay riết lấy eo cô rồi cúi đầu cọ đầu mũi lên mũi cô: "Miệng em gần đây ngọt phết nhỉ."

Trì Thư Ý cười càng tươi hơn, ra chiều ngờ nghệch vô tội hỏi lại: "Thật á?"

"Anh có để ý không, phòng ngủ của anh còn chẳng có lấy tí bụi bẩn nào hết?" Cô chuyển chủ đề.

Mộ Cảnh Thời nhướng mày.

"Em thấy nhất định là mẹ đã thường xuyên sang đây quét dọn phòng ốc cho anh, anh có biết là khi nhớ ai đó, người ta thường tìm đến đồ vật của người mình nhớ để "nhìn vật nhớ người" không?" 

Anh thờ ơ "À" một tiếng rồi nói toạc ra chẳng kiêng chẳng nể gì: "Nhà có thuê người giúp việc đến dọn dẹp mỗi ngày."

Trì Thư Ý: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!