Chương 5: (Vô Đề)

Sáng Đường Trinh Thục gọi điện cho Diệp Văn Huệ mời họ đến nhà ăn cơm mới hay 5 giờ sáng hôm ấy bệnh mắt Diệp Văn Huệ đột ngột trở nặng, đã được đưa đến bệnh viện phẫu thuật rồi.

Đợi lúc cả gia đình đến bệnh viện thăm thì Diệp Văn Huệ cũng vừa phẫu thuật xong, đang nằm nghỉ ở phòng hồi sức.

Trong gian phòng bệnh, ngoại trừ y tá đang tất bật chuẩn bị thì ngồi phía bên trái giường bệnh là hai cha con Tiêu Khải Triết và Tiêu Thái, bên phải là Diệp Văn Ung và Đường Trinh Thục vừa đến, hai anh em Diệp Nam Sơ Diệp Bắc Bắc thì mỗi người mỗi đỡ một bên tay Trì Thư Ý, dẫn cô vào.

Sau khi y tá sắp xếp chăm sóc Diệp Văn Huệ xong xuôi, đương lúc trưởng bối nói chuyện bên trong, Tiêu Khải Triết kéo Diệp Nam Sơ ra hành lang bên ngoài rồi nói với anh: "Bác sĩ vừa phẫu thuật cho mẹ anh là chuyên gia vừa về từ nước ngoài, tối qua có xem mấy đoạn phỏng vấn của anh chàng này, thầy của anh ta là Lucas Tucker đấy, chú thấy có cần dẫn Thất Thất đến….

gặp anh ta khám thử không?"

Cái tên Lucas không hề xa lạ gì đối với Diệp Nam Sơ, mà thậm chí còn quen thuộc nữa, lúc trước anh đã từng không ít lần nhờ cậy bạn bè tìm vị bác sĩ khoa mắt nổi tiếng này, hy vọng ông ấy sẽ đến khám cho Thất Thất, nhưng nghe nói ông đã nghỉ hưu từ lâu, mai danh ẩn tích đến độ không người bạn nào hỏi thăm được địa chỉ cư trú cụ thể của ông, không ngờ ông cụ lại âm thầm nhận học trò.

"Bác sĩ chủ trị của cô nhỏ tên gì?"

"Mộ Cảnh Thời."

"Mộ Cảnh Thời?" Diệp Nam Sơ lặp lại cái tên mình vừa nghe, anh cảm thấy quen tai lắm, hình như đã được nghe ở đâu rồi thì phải.

Diệp Bắc Bắc và Trì Thư Ý vừa chuồn khỏi phòng bệnh thì đụng mặt hai người Diệp Nam Sơ Tiêu Khải Triết đang định trở vào.

"Hai người các em định đi đâu à?"

Diệp Bắc Bắc chớp chớp mắt, vừa mở miệng định nói thì Trì Thư Ý đã cười dịu dàng đáp: "Vâng…. Bọn em định ra ngoài đi dạo, một lát sẽ về."

Quảng cáo

REPORT THIS AD

"Đi đường nhớ cẩn thận, Tiểu Bắc nhớ chăm sóc tốt cho Thất Thất đấy nhé." Diệp Nam Sơ dặn dò.

Diệp Bắc Bắc gật đầu, đỡ Trì Thư Ý đi về phía thang máy, ấn nút thang máy xong thì quay đầu lại cợt nhả với anh mình: "Biết mà! Nếu anh không yên tâm thì đi theo luôn cũng được!"

Diệp Bắc Bắc vừa dứt lời thì cửa thang máy bật mở, hai cô bước rồi rồi ấn nút đóng cửa.

Diệp Nam Sơ nhìn cửa từ từ khép lại, lắc đầu cười cười, anh lầm bầm: "Đúng là con nhóc thúi!"

Mộ Cảnh Thời vừa xoay người đã nghe thấy có tiếng gọi "Thất Thất", anh dừng chân lại ngay hướng phát ra âm thanh, lúc ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng hai người dìu nhau lóe lên sau cửa thang máy, đứng cách đó không xa là hai người đàn ông đang vẫy tay về phía thang máy đối diện.

Lại là ảo giác đấy ư?

Anh cười khổ trong lòng, tiếp tục cất bước, lúc đi ngang qua chỗ thang máy thì bị Tiêu Khải Triết gọi lại.

"Bác sĩ Mộ, sáng hôm nay thật sự cảm ơn anh."

Anh hơi gật đầu, lịch sự trả lời: "Là trách nhiệm của tôi thôi."

Khi anh quay lưng về phía cửa thang máy, cô gái đứng đối diện với anh trong thang máy phía sau chợt cười khẽ. 

Sau đó, cửa thang máy khép lại.

Dường như anh cũng cảm nhận được, lúc quay đầu nhìn lại thang máy thì chỉ thấy con số hiển thị tầng màu đỏ đang giảm dần.

Mộ Cảnh Thời chỉ chìm đắm trong cảm giác lạ thường ấy mấy giây ngắn ngủi, anh khẽ gật đầu xem như chào tạm biệt Tiêu Khải Triết và Diệp Nam Sơ rồi tiếp tục cất bước rời đi.

Mà cả anh và cô đều không hay, rằng trong mấy giây đồng hồ ngắn ngủi ấy, họ chỉ cách nhau chưa đến 3 mét.

Mộ Cảnh Thời vào phòng bệnh của Diệp Văn Huệ kiểm tra xong thì về văn phòng của mình ngay, nghỉ ngơi một lúc rồi mới cởi áo blouse trắng ra, mặc áo khoác cá nhân vào và ra bệnh viện.

Nếu không phải sớm hôm nay nhận được cuộc gọi báo có ca cấp cứu thì hôm nay anh đã theo lệ thường, lái xe đến khu thiên tai nọ tiếp tục hỏi thăm tin tức về cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!