Chương 49: (Vô Đề)

Mộ Cảnh Thời và Trì Thư Ý xuống máy bay vào tám giờ tối hơn.

Mộ Cảnh Vân với Dương Vân San đã đứng chờ họ ở lối ra trong sân bay.

"Chị dâu nhỏ," Mộ Cảnh Vân cười cười gọi Trì Thư Ý, "Để em kéo vali cho chị nhé."

Nói thế xong cũng không đợi Trì Thư Ý trả lời mà trở tay "giật" vali luôn.

Trì Thư Ý đỏ mặt cười đáp, "Cảm ơn."

Dương Vân San kéo tay Trì Thư Ý, mỉm cười tươi tắn: "Thất Thất, chào mừng trở về nhà."

Trì Thư Ý thoáng giật mình, đưa tay đẩy gọng kính kính râm xuống nhưng chỉ cười không nói gì.

Sau khi bốn người lên xe, Mộ Cảnh Vân ngồi ghế lái bèn khởi động xe rồi chạy về nhà.

Mộ Cảnh Thời ngồi ghế sau tay trong tay với Trì Thư Ý, cô thì nhìn cảnh đêm xứ lạ qua ô cửa kính xe, trông chẳng khác gì cuộc sống về đêm trong nước cả, thậm chí còn có phần vồn vã hơn cả.

Từng tòa cao ốc ngất ngưởng nhấp nhá đèn neon vừa rực rỡ vừa lộng lẫy với đủ loại màu hiện lên ngoài ô cửa kính, trên đường thì vẫn đông đúc người qua kẻ lại, đủ màu da của đủ dạng người hòa lẫn vào đám đông, thật không uống cho tên gọi "Kinh đô ánh sáng" của Paris.

"Mệt à?" Anh kề sát tai cô hỏi.

Trì Thư Ý quay đầu, nhoẻn miệng cười với anh rồi lắc đầu, "Không mệt."

Cánh tay anh choàng ra sau cổ cô rồi "đáp" lên bên vai cô, để cô tựa vào lòng mình, Trì Thư Ý cười cười để mặc anh ôm mình, yên lặng ngắm nhìn đường phố rực rỡ muôn màu trong vòng tay anh.

Mộ Cảnh Vân đỗ xe trong sân, họ lần lượt xuống xe, Mộ Cảnh Vân chủ động lấy hai chiếc vali ra khỏi cốp xe rồi cầm đẩy đi, dẫn họ vào phòng khách.

Mộ Cảnh Thời vẫn luôn nắm tay cô ung dung đi vào phòng khách và, nhìn ba vị trưởng bối đang an vị trên chiếc sô pha.

Mộ Bá Huân ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn có đắp chăn, trong khi Mộ Dung Đức và Diêm Ngọc Mai cùng ngồi một bên, ba cặp mắt chả chút kiêng dè gì nhìn thẳng vào họ.

Trì Thư Ý khẽ cười với bọn họ rồi ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt Mộ Cảnh Thời vẫn bình tĩnh như thường, chẳng bới móc được tí xúc động nào, chỉ dẫn cô bước đến.

Trước tiên, anh lễ phép gọi một tiếng ông nội, Mộ Bá Huân đã nhớ đứa cháu trai này lâu lắm rồi, hôm nay thấy cháu mình cuối cùng cũng chủ động tìm về thì đương nhiên là vui vẻ hẳn lên, cứ gật đầu liên hồi, khuôn mặt già cỗi cũng vì cười quá tươi mà nếp nhăn trông càng nhiều hơn.

Trì Thư Ý cũng ngoan ngoãn lên tiếng chào ông: "Chào ông nội ạ, con là Trì Thư Ý, anh Cảnh Thời với con giờ là…"

"Vợ chồng."

Mộ Cảnh Thời vô cùng điềm nhiên xen lời.

Không ngoài dự kiến, cả năm người còn lại trong phòng đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ.

"Vợ chồng gì cơ?" Mộ Cảnh Vân vừa xuống lầu dưới sau khi sắp xếp xong hành lý của họ, nghe thấy thế thì đến là hãi hùng hỏi lại.

"Hôm qua đã lĩnh chứng rồi."

"Hừ."

Anh vừa dứt lời, Mộ Dung Đức đã hừ lạnh một tiếng.

Mộ Cảnh Thời làm như không nghe thấy, tiếp tục thản nhiên nói tiếp: "Hôm nay về chủ yếu là vì muốn bàn chuyện đám cưới, nếu mọi người chấp nhận thì sẽ tổ chức trong nước một lần, ngoài này một lần, còn nếu không chấp nhận thì cũng chẳng cần tổ chức ở đây làm gì."

Trì Thư Ý âm thầm kéo tay anh, ý nhắc anh đừng dùng giọng điệu đấy để nói chuyện.

Diêm Ngọc Mai thế mà cười đến là đon đả, nói: "Cũng tối rồi, không thì vừa ăn cơm vừa thảo luận chuyện này?" Sau đó quay đầu sang Mộ Bá Huân, "Cha thấy sao ạ?"

Mộ Bá Huân gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!