Cả hai tay trong tay, đứng trước bia mộ của cha mẹ cô.
Cô chăm chú nhìn hai phô ảnh phía trước qua lớp kính râm đen, lặng thinh hồi lâu rồi chợt nói: "Anh Cảnh Thời, lúc trước em đã kể anh nghe chuyện trước lúc lâm chung của cha em hay chưa?"
"Chưa."
Cô ngập ngừng một thoáng rồi nói: "Khi em đến gặp ông ấy thì đã muộn, dì Đường và chú Diệp đưa em đến bên cạnh, ông ấy run rẩy với tay nắm lấy bàn tay em, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ xin lỗi bằng chất giọng yếu ớt khản đặc."
"Ông ấy cảm thấy mình là người có lỗi nhiều nhất, nếu ông ấy không lừa hai mẹ con em rồi bỏ đi thì em đã không bị mù lần nữa, trong trận động đất, ông ấy cũng có thể ở cạnh hai mẹ con em, che chắn cho hai người, nếu thế thì mẹ sẽ không chết, em cũng sẽ bình an vô sự, còn ông ấy thì sẽ cáng đáng được cho gia đình mình lần cuối cùng."
Cô bình tĩnh nói một tràng, lời cô nói vang lên vô cùng rõ ràng trong không gian viếng mộ tĩnh lặng.
Trì Thư Ý khẽ cau mày, giọng xen lẫn chút run rẩy khó nhận ra, "Nhưng ông ấy không hiểu, cả cha và mẹ đều quan trọng như nhau, ai ra đi em cũng sẽ đau khổ lắm, điều em mong muốn nhất từ trước đến giờ vẫn luôn là cảnh gia đình đoàn tụ, sum vầy bên nhau."
"Ông ấy cảm thấy mình ra đi là một cách để giảm bớt gánh nặng, nhưng thật ra lại khiến cho mẹ con em sống khốn khổ hơn biết chừng nào."
"Hận ông ấy à?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu, hơi mỉm cười, "Lúc đầu không biết sự thật thì hận ông ấy lắm, mọi nỗi oán hận trước đó đều tan thành mây khói sau khi em đến gặp ông ấy lần cuối, nghe tiếng nói gần như là tiếng thì thào và cả đôi bàn tay níu em đầy yếu ớt kia rồi."
"Dù sao ông ấy không biết sau này sẽ xảy ra chuyện như thế này, tai nạn gọi là tai nạn là bởi vì chẳng ai ngờ nó sẽ xảy ra cả."
Mộ Cảnh Thời ôm lấy eo cô, Trì Thư Ý nghiêng đầu tựa vào bả vai anh, thở dài thườn thượt, "Không biết mẹ em đã tha thứ cho ông ấy hay chưa, em đã từng muốn giải thích với mẹ chuyện này vô số lần trong mơ nhưng bà chẳng bao giờ để em nói hết."
"Dì Anh sẽ hiểu và tha thứ mà."
Một làn gió sẽ lạnh phất qua, thổi rối cả mái tóc dài đang xõa tung xinh đẹp của cô, Mộ Cảnh Thời vén tóc lại cho cô rồi kéo khăn quàng cổ của cô lại chặt hơn, che cả nửa khuôn mặt cô.
Hai bó hoa đặt trên đất sàn sạt theo gió, có vài cánh hoa bị gió cuốn lên, bay trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên trên bia mộ.
Trời vốn đang âm u mà giờ gió đã xua tan mây mù, ánh hoàng hôn nhàn nhạt tỏa ra vầng sáng đo đỏ dìu dịu, phủ một lớp vàng sáng rỡ lên tất thảy mọi vật, cơn gió lạnh thấu cả xương kia qua đi, để lại một vòng trời quang đãng, song trời đã ngả về tây, báo hiệu cho "nàng" đêm sắp vươn mình tỉnh giấc.
Họ cúi thấp đầu ba lần trước phần mộ, rồi anh ôm cô, từng bước từng bước rời khỏi đấy, đôi bóng lưng đã chẳng còn đơn côi nữa và cũng dần mờ hơn để rồi cuối cùng, khuất hẳn trên mảnh đất này.
Sau khi về nhà ăn tối, cô ôm máy tính đến phòng để đàn.
Lần livestream đầu tiên sau khi tìm lại được ánh sáng, cô đã trò chuyện giao lưu đến là vui vẻ với nhóm chim hỉ thước đã ủng hộ mình, còn chơi bằng hết những bản piano họ yêu cầu.
Nhìn nhóm nhỏ đáng yêu cứ gửi dòng "Chúc mừng nữ thần đã tìm lại được ánh sáng", cô chợt thấy cảm động, trước đây cô chưa bao giờ mở miệng nói chuyện gì nhiều nên đương nhiên không thể cảm được gì, thi thoảng Bắc Bắc cũng sẽ đọc vài bình luận cho cô nghe song khi chỉ có một mình thì cô chỉ chuyên tâm đàn hết bản này đến bản khác, và cũng chỉ hy vọng họ sẽ thích.
Bây giờ cô đã thấy được, nhóm chim hỉ thước của mình ân cần và ấm áp đến độ nào.
Cũng không biết là "bạn chim" nhạy bén nào phát hiện thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, thế là hỏi: "Nữ thần kết hôn rồi à?"
Sau đó lại gửi thêm một câu: "Dạo gần đâu nữ thần biến mất tăm là vì bận trị liệu lẫn kết hôn á!?"
Thật ra ban đầu chỉ có một người hỏi, vừa hỏi xong thì cũng chìm nghỉm giữa rừng bình luận, đương nhiên Trì Thư Ý cũng không đọc được, song vẫn người đọc thấy câu hỏi này ngày càng nhiều hơn, dần đà, cả khu bình luận chỉ toàn bận thảo luận vấn đề cô đã kết hôn hay chưa.
Đến khi Trì Thư Ý nhìn sang máy tính sau khi chơi đàn xong thì cũng sửng sốt.
Đúng là nể nhóm fan nhỏ này thật, đến cả chuyện này mà họ cũng nhận ra.
Mà nếu đã bị nhận ra thì cô cũng không cố chấp phủ nhận nữa, thế là thoải mái đáp: "Tối qua mình định cầu hôn, ai ngờ cuối cùng lại là đối tượng được cầu hôn, cũng đã đồng ý rồi!"
Khu bình luận vỡ hòa, trừ những bình luận chúc phúc ra thì vẫn có người tò mò hỏi có phải là cái người có id " Cảnh Thời Thất Thất hôm nọ chia sẻ lại bài của cô không.
"Là anh ấy."
Khu bình luận —
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!