Chương 45: (Vô Đề)

Nước mắt vẫn đang lăn dài trên má, tay Trì Thư Ý run rẩy mở hộp quà, khẽ cau mày, lúc thoáng thấy đồ bên trong cô dường như đoán biết được gì đó, song vẫn hoài nghi lắm.

Thế là nắp hộp vẫn mở hờ ở đấy.

Ngay giữa hộp là một chiếc hộp nhung đen nho nhỏ, chung quanh đặt đầy hoa hồng đỏ, khi cô vừa mở, một mùi thoang thoảng thơm cũng chui tọt ra rồi quẩn quanh cô.

Khác với những món quà khác, hộp này không có thiệp.

Cô ngước đôi mắt đã đẫm lệ của mình lên mờ mịt nhìn anh, anh bước đến lấy chiếc hộp đặt sang một bên rồi dùng lòng bàn tay khẽ khàng lau nước mắt đọng bên khóe mi cô, lặp lại: "Mở đi em."

Cô c@"n môi dưới, đưa tay nhấc chiếc hộp nhung nhỏ trong ấy lên, run rẩy mở nó ra, một chiếc nhẫn kim cương dành cho phái nữ đập vào mắt cô và đồng thời, anh đứng cạnh cô, vô cùng chân thành và dịu dàng bảo: "Bé con, gả cho anh."

Cô mím chặt môi, song vẫn không kiềm được tiếng nghẹn ngào phát ra từ đôi môi, Trì Thư Ý chỉ biết siết lấy chiếc hộp nhung đen nọ trong bàn tay, cúi gằm mặt xuống khóc nấc lên.

Mộ Cảnh Thời ôm cô vào lòng: "Anh rất vui vì em đã đàn cho anh nghe, cũng cảm động lắm, nhưng chuyện cầu hôn phải để anh làm mới đúng chứ."

Anh xoa đầu cô, hỏi: "Thất Thất, em có muốn gả cho anh không?"

Cô ôm riết lấy anh, gật đầu liên hồi trong vòng tay anh, giọng đã khàn vì khóc: "Muốn ạ."

Anh đỡ bả vai cô để kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ôm nâng khuôn mặt đẫm lệ của cô lên rồi chầm chậm giúp cô lau khô nước mắt sau đó lấy nhẫn từ trong hộp nhẫn nhung kia ra, nắm bàn tay trái của cô và đeo nó vào ngón áp út của cô một cách đầy trịnh trọng và từ tốn.

Không rộng cũng không chật, vừa khít, khiến anh cứ có cảm giác chiếc nhẫn này cứ như được sinh ra để dành riêng cho cô vậy.

Dưới ánh đèn dìu dịu, viên kim cương trên nhẫn lánh la lánh sáng, chẳng phải kiểu sáng lóa cả mắt nhưng lại chiếu rọi thẳng vào cõi lòng cô.

Chiếc nhẫn giản đơn và bình thường nhất lại toát nên vẻ trang nhã tự nhiên, thậm chí sẽ khiến người khác cảm thấy tầm thường nữa kia, nếu đặt giữa hàng tá những loại trang sức lấp lánh khác thì e sẽ chẳng bắt mắt tí nào, ấy vậy mà anh lại chọn nó ngay từ cái nhìn đầu tiên và anh biết, cô nhất định sẽ thích.

Đây là chiếc nhẫn kim cương duy nhất trên đời, đương nhiên, chỉ xứng với mỗi mình cô.

Mộ Cảnh Thời nắm nhẹ bàn tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô đầy yêu chiều và trân trọng, sau đó lại tiếp tục ôm cô vào lòng.

Cô nghĩ, hai chữ đẹp đẽ nhất trần đời không phải là "Yêu em" mà là khi anh gọi cô bằng hai chữ "Bé con", anh đặt cô trên đầu quả tim mình, mỗi tiếng bé con anh gọi đều chứa chan tình yêu và sự yêu chiều vô tận anh dành cho mình cô, anh chưa bao giờ nói "Yêu em" cả. Nếu tính rộng hơn thì đã từng "nói" trên Weibo một lần, song thật ra cô không thiếu hai chữ này bao giờ, sao cô lại không biết tình cảm anh dành cho mình đây chứ, vả lại, anh luôn biết cô cần gì và muốn gì nhất.

Chỉ mỗi câu "Gả cho anh" thôi là đã đủ lắm rồi.

Tâm trạng Trì Thư Ý dần ổn định, dựa vào trong ngực anh, hơi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới chầm chậm mở mắt ra, ngước đôi mắt đẫm ướt nhìn anh đăm đăm: "Anh chuẩn bị từ bao giờ?"

"Lần ra nước ngoài."

Lúc ấy, trong lúc chờ cửa hàng gói ghém vòng tay cho cô đã bắt gặp chiếc nhẫn với vẻ ngoài "khiêm tốn" giữa hàng loạt trang sức lấp lánh được trưng bày trên quầy, anh đã mua ngay mà chẳng hề do dự.

Còn nhớ lúc mua cô nhân viên còn khen anh có mắt nhìn, bởi chiếc nhẫn này chỉ có một trên đời.

"Anh chưa từng nói về chuyện quà sinh nhật này với em."

"Không tìm được cơ hội để nói."

Muốn nói, cũng muốn tận tay đưa cho cô, song cứ lên kế hoạch kiểu nào anh cũng đều thấy không ổn, thế nên đã gác lại đến tận hôm nay.

"Còn nữa…" Cô ngồi dậy nhìn anh, tiếp tục hỏi: "Quà sinh nhật có ghi lời bày tỏ của anh là vào năm em hai mươi, nhưng lần chia sẻ lại Weibo…Anh đã thổ lộ vào năm em mười tám cơ mà, sao lại…viết trên đó trước thế?"

"Trọng điểm" của con gái bao giờ cũng lạ kỳ.

Mộ Cảnh Thời đành thừa nhận chút suy tính nhỏ của mình với cô.

"Từ lúc đồng ý với dì Anh chờ em lớn mới bàn đến chuyện tình cảm, anh đã lấy tuổi hai mươi của em làm mốc, nhưng năm nay gặp được em lại khiến anh không an tâm, nên mới bày tỏ trước hai năm như thế."

"Gì chứ?" Trì Thư Ý bật cười, "Anh còn không an tâm chỗ nào nữa? Nếu em muốn ở bên người khác, thì đâu cần đứng đực ra một chỗ chờ anh về thế này đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!