Cả nửa tháng sau họ đều ở bệnh viện, trừ lúc anh về nhà lấy thêm quần áo để thay ra thì thường ngày Mộ Cảnh Thời không về nhà thêm lần nào nữa.
Tiết trời ngày càng lạnh hơn, sớm hôm ấy Mộ Cảnh Thời vừa tỉnh dậy đã phát hiện tuyết rơi trắng xóa cả một vùng ngoài khung cửa sổ.
Trì Thư Ý cũng dần tỉnh theo, cô chầm chậm ngồi dậy, Mộ Cảnh Thời còn đang muốn cô ngủ thêm chút, dầu sao vẫn còn sớm, người khác có muốn đến thăm cũng sẽ không đến giờ này.
Nhất là sau cái lần bị Diệp Bắc Bắc "bắt quả tang" nọ, lần nào Đường Trinh Thục đến đưa bữa sáng cũng cố ý đến trễ hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc đánh răng rửa mặt, Trì Thư Ý đứng cạnh Mộ Cảnh Thời đánh răng với anh rồi anh sẽ dùng khăn nhúng nước ấm lau mặt cho cô như thường.
Sau khi giúp cô rửa mặt sạch sẽ, Mộ Cảnh Thời mới tự vốc nước rửa mặt sơ qua, Trì Thư Ý vốn đang đứng cạnh, đến lúc anh với lấy khăn khô lau mặt thì cô nàng lại vòng ra sau, dang hai tay ôm anh từ phía sau.
"Sao thế em?" Anh đặt khăn lông xuống, xoay người đỡ lấy eo cô.
Trì Thư Ý lắc đầu, nhoẻn miệng cười, "Không sao hết."
"Nghĩ kỹ rồi?" Anh cũng đã từng hỏi cô câu này vào tối qua.
Trì Thư Ý gật đầu, "Vâng, nghĩ kỹ rồi."
Mộ Cảnh Thời vươn tay tắt đèn trong nhà vệ sinh rồi mở cửa, làm thế không gian sẽ không đến nỗi tối om, cũng không sáng đến độ chiếu hắt vào mắt cô.
Anh chậm rãi đưa tay chạm vào băng gạc đang quấn quanh mắt cô, lần lượt tháo từng vòng băng đã quấn, nương theo động tác thong dong dịu dàng của anh, ánh sáng trước mắt Trì Thư Ý ngày càng rạng ngời.
Sau rốt, anh gỡ hết lớp băng gạc, tiện tay quẳng sang một bên và vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt cô.
Cô chầm chậm hé mở đôi mắt, ánh sáng bên ngoài bất ngờ ập đến khiến cô khẽ nhíu mi theo phản xạ, hàng mi mảnh dài chơp chớp như cánh bướm đang vỗ, tay Trì Thư Ý níu chặt lấy áo anh, trái tim trong lồ||g ngực cũng đập ngày một mãnh liệt hơn sau khi cô mở mắt.
Cô chưa bao giờ hồi hộp hay lo âu đến thế này.
Vài giây sau, mí mắt rũ xuống cuối cùng cũng mở ra hoàn toàn, đôi mắt mang dáng dấp của đóa hoa đào e ấp lóng lánh ánh nước nhìn anh đăm đăm.
Tầm mắt mơ hồ dần rõ ràng, dần có tiêu cự hơn, mắt cô ánh lên vẻ mừng vui, âu lo và cả sự ngạc nhiên…
Bao nhiêu cảm xúc chồng chất như thế chỉ lướt ngang qua đôi mắt ấy vài giây rồi biến mất.
Trước khi được nhìn thấy anh, cô đã từng mường tượng dáng vẻ của anh trong đầu vô số bận, nhưng chưa bao giờ có thể phác họa rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh, kể cả khi cô đã từng chạm, từng sờ lên từng tấc từng thước trên khuôn mặt anh đi nữa thì nhiều nhất là phác được góc cạnh chứ chẳng thể nào hình dung được rõ ràng.
Bao nhiêu năm rồi, lần hình dung rõ rệt nhất là nụ cười thuở nọ, là nụ cười cô từng chạm đến tám năm trước.
Người đàn ông trước mắt, sở hữu một đôi mắt đen lay láy như viên đá núi lửa (1) tinh khiết nhất, bờ môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng khẽ mím lại, rõ ràng anh đang lo lắng đến độ cau chặt mày, vẻ mặt căng thẳng trông thấy, song không hiểu sao cô lại thấy anh tuấn đến lạ.
(1): Đá Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng đá tự nhiên được sinh ra từ những mỏm núi lửa, màu đen tuyền, trong mờ và khá cứng.
Trì Thư Ý chầm chậm vươn tay, ngón tay cái chạm lên khóe miệng anh, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn, nói với anh: "Hay anh Cảnh Thời cười chút đi? Để em xem nụ cười ấy có khác gì với nụ cười trong tưởng tượng của em không."
Mắt anh ánh lên vẻ thảng thốt trong vô thức, ôm chặt lấy cô ngay tức thì, giọng cũng run rẩy vì kích động: "Thất Thất…"
Anh chỉ biết gọi tên cô như thế suốt một lúc lâu, giọng ngày càng nghẹn ngào, Trì Thư Ý bị anh ôm riết lấy miết thì chỉ đành nhón nhẹ chân gác cằm lên bên vai anh, nụ cười chưa từng lụi tắt, vừa nghiêng đầu kề sát lại tai anh vừa nói: "Cảm ơn anh, anh Cảnh Thời."
Một giọt nước mắt âm ẩm lành lạnh chợt rơi xuống hõm cổ cô, rồi chảy dọc xuống bên xương quai xanh duyên dáng của cô. Trì Thư Ý vươn tay lau đi những giọt nước mắt chực trào ra kia, hơi đẩy anh ra, giọng nhẹ bẫng: "Để em ngắm anh thêm chút nữa nhé."
Anh chỉ im lặng cúi đầu nhìn cô, cứ lẳng lặng nhìn không dời mắt.
Trì Thư Ý trỏ vào mắt mình, lên tiếng hỏi: "Em thế này có thể ra ngoài không?"
Anh gật đầu.
Cô bèn kéo tay anh ra ngoài, phòng ngoài sáng hơn ban nãy một tí, cô đến bên mép giường, xoay người ngồi dựa vào tủ đặt cạnh giường, ngước mắt lên nhìn anh cười cười, không hề che giấu đôi mắt đầy vẻ dò xét đánh giá anh bạn trai mình chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!