Chương 41: (Vô Đề)

Trời vừa hửng sáng, Trì Thư Ý đã tỉnh dậy.

Ngón tay cô hơi cử động, cũng nhận ra anh đang nắm tay cô.

Là sự ấm áp thân quen ấy, xúc cảm quen thuộc ấy, là bàn tay không biết đã bao bọc lấy tay cô lần.

Cô chỉ cử động một tí mà anh, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế đặt cạnh giường đã choàng tỉnh theo.

"Thất Thất? Tỉnh rồi à?" Anh dịu giọng hỏi.

Trì Thư Ý gật đầu, giọng khi vừa tỉnh ngủ có hơi ráo hoảnh, "Sao anh lại ngồi đó mà không lên giường ngủ thế?"

Anh khom người xoa đầu cô, "Anh vừa về ít lâu, thấy em có vẻ ngủ ngon quá nên sợ đánh thức em."

"Còn đi nữa không?"

"Không, lát nữa là đến giờ làm họ sẽ đến."

"Anh có muốn lên đây ngủ thêm chút không?" Cô kéo tay anh, dịu dàng nói: "Lát họ đến em sẽ gọi."

Mộ Cảnh Thời cười cười ngồi xuống giường, một tay ôm lấy bả vai cô, một tay giữ lấy gò má trái cô, cúi đầu hôn lên bờ môi cô.

Sau nụ hôn triền miên đến độ nhọc nhằn ấy chấm dứt, má cô hây hây đỏ mà vẫn tỏ vẻ bình thản hỏi anh: "Thế anh có ngủ không? Nếu không nghỉ ngơi thì lát họ sẽ đến luôn đấy."

"Có."

Mộ Cảnh Thời đứng lên cởi áo blouse trắng anh mặc vào để trực đêm trong bệnh viện vắt lên lưng ghế ngồi rồi nằm lên giường bệnh cùng cô, ôm cô và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô thở dài trong vòng tay anh, dường như vẫn đang canh cánh gì đó.

Mắt Mộ Cảnh Thời vẫn nhắm nghiền, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, khàn khàn hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Cô ngạc nhiên, sau đó chán nản thấy rõ, bất ngờ ngẩng đầu lên, cắn chuẩn vào ngay cằm anh.

Anh cười bất lực, "Sao đấy?"

"Sao anh cứ đoán được nỗi lòng em mãi thế?" Trì Thư Ý "lên án" đầy ấm ức.

"Em nói xem mình có ngốc không hả?" Mộ Cảnh Thời cọ góc mặt mình vào bên tai Trì Thư Ý, "Đương nhiên là vì anh hiểu em nên mới luôn đoán được em đang nghĩ gì."

"Vậy anh…Biết em định nói gì ư?" Cô hỏi.

"Cũng tàm tạm."

"Vẫn không đi ạ?" Cô níu lấy quần áo anh.

"Không đi." Câu trả lời chắc nịch.

"Nhưng mà…"

"Anh không thể để em lại, cứ gửi quà sang là được, họ sẽ hiểu thôi." Mộ Cảnh Thời còn không đợi cô nói hết, "Thất Thất, nghĩ cho bản thân được không em? Anh rất sẵn lòng để em ích kỷ, làm ầm làm ĩ với anh, bám dính anh không cho anh đi, chứ không hề muốn thấy em phải quan tâm đến cảm xúc của người khác ngay cả khi đang dưỡng bệnh thế này."

"Em không cần hiểu chuyện đến vậy trước mặt anh, cũng đừng cố tỏ ra kiên cường, em có thể gây sự vô cớ, có thể ngang ngược buông thả, có thể làm hết những chuyện mình muốn làm, chứ đừng yên lặng tự gặm nhấm từng nỗi uất ức mình mang như thế."

"Em không hề muốn anh rời khỏi em, vậy mà lại nhất quyết khuyên anh đi cho bằng được, làm thế sẽ dễ chịu hơn à?"

Trì Thư Ý nghe anh cứ thao thao bất tuyệt như thế thì bắt đầu thấy bối rối…

"Anh Cảnh Thời…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!