Chương 39: (Vô Đề)

Mới đầu Mộ Cảnh Thời cứ tưởng cô đang thẹn, không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ, anh mỉm cười, ừ một tiếng rồi ôm cô vào lòng, từ tốn chỉnh trang quần áo cho cô, còn bảo: "Đừng xấu hổ."

Cô lại đờ đẫn như người mất hồn, hoài nghi nói: "Ánh sáng…Mắt em dường như cảm nhận được ánh sáng…"

Bàn tay đang chỉnh lại cổ áo cho cô khựng lại tức thì, mắt giần giật, chưa kịp hoàn hồn thì cô đã nắm lấy cổ tay anh đầy hào hứng và hoang mang nói tiếp: "Thật sự đấy…Anh Cảnh Thời giúp em tắt đèn rồi mở lại thử xem, em cảm nhận được…"

Cánh tay dài của anh vươn lên ấn công tắc, Trì Thư Ý khẽ cau mày, cảm giác ánh sáng yếu ớt biến mất trong tích tắc, đôi mắt cô lại giăng đầy mây đen.

Qua một lát, anh lại mở đèn, bàn tay đang níu lấy cổ tay anh bỗng siết chặt lại, cô trừng to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lầm bầm: "Thật này…Thật sự cảm nhận được…Thật sự…"

Cô ngần ngừ nói mãi không thành câu, chỉ biết lặp đi lặp lại "Thật sự", chỉ loáng chốc, nước mắt đã trào ra như thác đổ, tay cô run lên bần bật, Mộ Cảnh Thời trở tay nắm ngược lại tay cô rồi bế cô lên, lau nước mắt cho cô, giọng điệu vững vàng như thường: "Mình đến bệnh viện đã."

Anh bình tĩnh giúp cô mặc áo khoác, tự chuẩn bị mau mắn, sau khi thay giày cho cô ở cửa ra vào, anh bế cô ra khỏi nhà.

Anh nắm tay cô suốt cả quãng đường, lòng Trì Thư Ý vừa lo vừa mừng và cô biết anh cũng thấy thế.

Vì lúc anh ôm cô vào lòng sau khi cô bảo mình cảm nhận được ánh sáng, Trì Thư Ý nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập như điên trong lồ||g ngực anh. Rồi lúc anh bế cô đến cửa, cô chợt phát hiện tay anh đã run cầm cập tự lúc nào.

Cả quãng đường đi họ không nói gì thêm với nhau, Mộ Cảnh Thời tập trung lái xe, còn cô thì cứ im lặng đờ người ra trên ghế phó lái.

Giờ có nói thêm gì cũng vô ích, họ đều đang mong ngóng kết quả kiểm tra mắt của cô.

Mộ Cảnh Thời luôn ở bên cô suốt quá trình kiểm tra và sau khi kiểm tra, anh đưa cô về phòng nghỉ của mình.

"Lát nữa sẽ có kết quả, em ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh, anh đi mua chút đồ ăn cho em."

Cô gật gật đầu, đáp vâng.

Hai người họ luyên thuyên từ chiều đến tối mịt, đã quên khuấy chuyện cơm tối, bấy giờ, khi mà mọi chuyện sắp sửa ổn thỏa, cảm giác đói rã người mới dần ập đến.

Trì Thư Ý giờ đã bình tĩnh lại nhiều, dù kết quả có ra sao thì cảm nhận lại được ánh sáng cũng tính là có dấu hiệu chuyển biến tốt rồi, nếu lần này không được thì thôi, cô còn rất nhiều thời gian, chỉ cần cuộc đời này có thể thấy được anh, dù chỉ được một lần thì cũng đủ lắm rồi.

Nhưng trực giác mách bảo cô, kết quả kỳ này sẽ không tệ chút nào.

Mộ Cảnh Thời đến quán cà phê đối diện họ thường đến mua hai phần cơm rồi vội vội vàng vàng trở lại bệnh viện, để cô một mình ở phòng nghỉ anh không an tâm.

Khi anh bước vào, cô còn đang tựa vào bàn làm việc của anh mà ngẩn người, hệt như khi còn nhỏ, lười cứ như mèo con vậy, khiến anh cứ muốn bước đến âu yếm ve vuốt cô.

Anh bước đến, đặt phần cơm cạnh cô rồi cười cười chọc trán cô, "Bé mèo con lười biếng này, ăn tối nào."

Trì Thư Ý À một tiếng rồi chậm rì ngồi thẳng người dậy, anh mở hộp giúp cô, dúi đũa ăn vào tay cô rồi tiếp tục cười bảo: "Em ăn đi."

Anh ngồi xuống đối diện cô, hai người cứ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn làm việc không tính là rộng rãi gì của anh ăn cơm hộp.

Sau khi ăn cơm xong, Mộ Cảnh Thời chu đáo rót một ly nước ấm cho cô, xoa đầu cô nói: "Đợi ở đây, anh đi lấy kết quả."

"Vâng." Cô nhẹ cười đáp lời anh.

Khoảnh khắc nhìn thấy kết quả, trái tim Mộ Cảnh Thời như ngừng đập trong giây lát.

Kết quả kiểm tra nói anh biết bây giờ là thời điểm tốt nhất để cô phẫu thuật, bên cạnh đó, rủi ro cũng không hề nhỏ.

Đương nhiên vẫn có thể uống thuốc, đây là cách an toàn nhất nhưng đồng thời cũng là cách ít hiệu quả nhất.

Quan trọng nhất, nếu để lỡ cơ hội này, sau này chưa chắc sẽ còn gặp được thời cơ thích hợp để phẫu thuật như hôm nay nữa.

Lần đầu tiên một người luôn quyết đoán dứt khoát như anh lại đang do dự không biết có nên thử không.

Mộ Cảnh Thời gọi cho thầy mình, Lucas nghe anh nói lại thì trầm ngâm mất một lúc, "Seven, em có nhớ mình đã trả lời thế nào vào cái năm thầy hỏi em mục đích em học y là gì không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!