Cô líu ríu lâu thật lâu, kể từ lúc chập tối đến tận khi màn đêm buông xuống, trong lúc ấy Mộ Cảnh Thời còn muốn rót nước cho cô giải khát, nhưng cô không chịu buông anh ra, hai người cứ thế nằm trên giường tiếp tục nói chuyện.
"Có phải lúc trước anh Cảnh Thời đã từng nói nếu em muốn biết chuyện gì thì anh sẽ không giấu giếm gì hết đúng không?" Cô hơi ngước mặt lên hỏi.
"Ừ."
"Em muốn biết toàn bộ chuyện về anh, hết thảy, từ khi anh còn bé đến lúc anh trưởng thành."
Chuyện của anh…
Dường như từ khi anh bắt đầu có ý thức thì ông nội và cha mẹ đều chỉ quan tâm đến chuyện trên công ty, chuyện khác còn không bận tâm đến nữa kia, nói gì đến việc ở cạnh chăm lo cho anh.
Trong nhà có thuê bảo mẫu chăm sóc nhưng anh đều từ chối hết, còn tên nhóc Cảnh Vân kia thì lại đến là hưởng thụ sự săn sóc vì nghĩa vụ của bảo mẫu.
Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, anh luôn bị sắp xếp chuyện học hành, học trường nào, học thêm lớp nào sau khi tan trường, sáng cuối tuần phải học cái gì, chiều về phải học thêm gì, Hầu như ngày nào cũng thế, ngoài việc ăn uống và ngủ, việc còn lại là học tập, rèn luyện.
Song kể cả khi ăn cơm khi đi ngủ, vẫn chỉ có mình anh và Cảnh Vân, rõ ràng gia đình có đến năm người nhưng anh cứ cảm thấy, trong căn biệt thự rộng lớn bạt ngàn ấy, trong cái gia đình danh giá ấy, ngoại trừ anh thì chỉ còn mỗi Cảnh Vân.
Cảnh Vân nhỏ hơn anh ba tuổi, tánh tính hiếu động hoạt bát, hoàn toàn khác với kiểu lầm lì nhạy cảm thậm chí còn quái gở không dễ chung đụng như anh.
Anh muốn tìm cảm giác được tồn tại, thế là liều mình học tập, nhưng dù anh có xuất sắc trên mọi phương diện đến cỡ nào thì cha mẹ anh cũng chẳng quan tâm và anh vẫn thế, vẫn chả thế khiến họ chú ý đến mình.
Cũng chính vì anh đã cáng đáng hết thảy, nên Mộ Cảnh Vân mới để trong lòng, có lẽ anh chàng nghĩ mình đã có một người anh giỏi giang như thế thì phải gắng sức đuổi theo bước chân anh.
Dần lớn, ông nội cũng về hưu, ở nhà bầu bạn với hai người họ, song dạo ấy anh đã mười mấy tuổi đầu, tánh tình đã được định hình từ lâu, định hình thành một cậu trai lặng thinh cùng cực, chẳng làm thân được với ai cũng chẳng có bạn tâm giao.
Lúc ấy Mộ Cảnh Thời hoàn toàn không thấy được ý nghĩa của sinh mệnh mình, ngày nào cũng như người máy vậy, hoàn thành xuất sắc hết thảy những chuyện họ sai bảo, thi thoảng trường có tổ chức hội thi, anh sẽ tham gia, cũng chỉ có khi ấy anh mới tìm thấy được chút ý nghĩa của cuộc đời mình, dù là ngắn ngủi vô cùng, chí ít trên đời vẫn có một số việc đáng để anh tìm tòi, khiêu chiến.
Song mỗi lần chạm được vào giải thưởng, anh lại mê mang, có nhiều thành tựu thì có ích gì chứ, qua mấy năm sau cũng phải về công ty gia đình làm việc.
Đây là thứ "vận mệnh" an bài cho anh ngay từ thuở lọt lòng, chả ai thay đổi được.
Cảnh Vân cũng sẽ hệt như anh, tốt nghiệp xong thì về quản lý công ty.
Trước khi gặp được cô, anh chưa từng nghĩ đến việc kháng cự, anh đã lầm tưởng rằng dù mình có làm gì đi chăng nữa thì cũng không khác biệt gì, vả lại, anh cũng chả hề có tí hứng thú gì với cuộc sống này, trừ việc cứ sinh hoạt và làm việc như một cái máy không cảm xúc ra thì chẳng tìm thấy được chút hứng thú hay k1ch thích nào trong đời.
Cho đến mùa hè năm ấy, anh gặp cô.
Kể từ đó, bánh xe vận mệnh chợt rẽ hướng, đưa anh đến một con đường hoàn toàn khác với con đường tẻ ngắt anh đang đi.
"Nhưng tại sao anh lại quyết định học y sau khi gặp em có một lần?"
"Muốn thử sức, cũng muốn giúp em, giúp những người giống như em cùng tìm lại được ánh sáng đã mất."
"Em đã bảo anh Cảnh Thời là người dịu dàng ấm áp mà, nào phải là kiểu vô tâm vô tình trong miệng họ nói đâu chứ." Cô ôm eo anh, cười khanh khách nói tiếp.
Nếu anh thật sự lạnh lùng vô tình thì sao có thể muốn học y giúp đỡ người khác đây?
"Rồi cũng vì sửa nguyện vọng sang học y mà anh dọn khỏi nhà đến giờ à?"
"Ừ."
Cô muốn hỏi anh không nhớ đến người thân chút nào sao? Song lại cảm thấy hỏi thế thật vô nghĩa, vì giữa anh và họ không đào ra được bao nhiêu tình cảm.
Mà khoan…
Trì Thư Ý lắc đầu, "Dì Mộ nói anh vì em nên mới học y, thế nên mấu chốt không phải là vì chuyện học y, đúng không?"
Mộ Cảnh Thời ôm chặt lấy cô, "Em là hơi ấm duy nhất anh có trong đời, anh sẽ không bao giờ để họ phá hủy nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!