Trì Thư Ý ướt đẫm cả người, địa chỉ cô nói với tài xế không phải là nhà anh.
Dạo trước vừa vào đông, nước mưa bấy giờ đã lạnh thấu xương, Trì Thư Ý vào nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm vặn nước nóng hòng xua đi cái cảm giác lạnh lẽo trên từng tấc da tấc thịt mình.
Cô nằm trong bồn tắm, cơ thể dần ấm lên, thần chí cũng minh mẫn hơn nhiều.
Còn túi có điện thoại bị cô vất ở phòng khách vẫn luôn réo chuông, nhưng không ai bắt máy.
"Cô Trì, tôi thừa nhận cô là một cô gái tử tế, khuôn phép, dịu dàng hòa nhã, thậm chí còn có tài, song kể cả khi không xét đến chuyện gia thế bối cảnh thì nhà họ Mộ cũng sẽ không bao giờ đồng ý để một người mù lòa làm con dâu trưởng, dù bây giờ Cảnh Thời có ở bên cô thật thì cuối cùng cũng phải về, rốt cuộc nó vẫn mang họ Mộ đấy thôi, đây vốn là sự thật không thể bàn cãi."
Bên tai cô như vẫn vọng lại câu nói cuối cùng của mẹ anh, Trì Thư Ý thở dài một hơn.
Cô sẽ không bao giờ buông tay anh.
"Cứ toàn tâm toàn ý giao phó bản thân cho cậu ta, chân thành đối xử với cậu ta, đừng dè dặt cũng đừng giấu diếm gì hết."
Lời Diệp Văn Ung nói đột nhiên vang lên trong trí óc cô, Trì Thư Ý chợt nhận ra rằng bản thân không thể làm đà điểu chôn đầu vào cát (1) nữa, cô muốn nói anh biết tất cả, cùng anh đối mặt với hết thảy mọi chuyện về sau.
(1): Hay còn gọi là hội chứng đà điểu (Ostrich effect) là một hội chứng tâm lý, lấy tích từ truyền thuyết các con đà điểu sống hoang dã ở Phi châu lúc thấy nguy hiểm thì sợ hãi rúc đầu ngập vào cát. Ý nghĩa của thành ngữ này là chối bỏ đối diện với thực tế, làm ngơ hoặc tránh né trước khó khăn, nguy hiểm. Từ chối thừa nhận sự thực phũ phàng, những thông tin bất lợi có khi có dụng tâm.
Cô sẽ không ôm tâm sự giấu nhẹm vào lòng nữa, cô sẽ sẻ chia cùng anh mọi niềm vui sướng hay nỗi khổ đâu. Dù ở bên anh phải đối mặt với bao nhiêu trở ngại, cô cũng sẽ tuyệt đối không buông tay mà ngược lại, sẽ vững vàng níu lấy bàn tay anh.
Rồi cô sẽ đưa anh đến nhìn cha mẹ đã khuất, nói họ hay rằng Thất Thất của họ đang sống rất hạnh phúc và có người sẽ thay họ bầu bạn, chăm lo cho cô cả quãng đời còn lại.
Trì Thư Ý quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn tắm, tự đến tủ quần áo mò mẫm lấy và đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất, sau đó xoay người lấy trong tủ ra một ít áo khoác dày và áo len xếp vào vali.
Mộ Cảnh Thời phóng xe về nhà như điên, nhưng cô không hề ở nhà anh, anh đã gọi cho cô biết bao nhiêu cuộc suốt từ nãy đến giờ, thế mà chẳng có lấy một người hồi âm, anh vừa tức tối vừa lo lắng, quay ngược đầu xe chay về phía biệt thự cũ của cô.
Sau cơn mưa, tiết trời cũng mát mẻ trong lành hơn không ít, trời thì quang mây cũng tạnh, song mưa giông vẫn giăng đầy khuôn mặt cương nghị của anh, dường như đang báo hiệu cho một cơn bão dữ dội nào đó sắp ập đến.
Trì Thư Ý đóng kỹ cửa, tay kéo vali tay cầm gậy dẫn đường, vừa bước xuống bậc thềm trước cửa nhà thì đã nghe thấy một tiếng phanh xe chói cả tai, ngay sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa xe đến là mạnh bạo, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một vòng tay rắn rỏi giam chặt vào trong lồ||g ngực người ta.
Là hương thơm thân thuộc.
"Anh Cảnh Thời?" Giọng cô đầy vẻ bất ngờ, còn nhuốm chút bất an.
"Sao lại gạt anh?" Anh cố gắng kiềm chế cơn giận đang bùng lên như lửa lan đồng cỏ trong lòng, giọng trầm khàn đến mức khiến cô sợ hãi.
"Em…"
"Sao lại gạt anh rằng mình đang ngủ ở nhà?"
"Em xách theo vali như thế là định đi đâu?"
"Có phải muốn trốn khỏi anh không?"
…
Anh chẳng hề cho cô cơ hội trả lời, mặt mày sa sầm vì tức giận, chỉ biết ôm ghì lấy cô, như đang hận không thể khảm cô vào xương, vào tủy của mình, nếu làm thế được thật thì cô sẽ không bao giờ bỏ anh đi nữa.
Trì Thư Ý rất đỗi ngạc nhiên, vì anh đang run, cánh tay siết lấy cô rắn rỏi có lực thường ấy, thế mà vẫn không kiềm được mà đang run lên bần bật.
Lòng cô chợt chua xót, cô buông hành lý và gậy dẫn đường trên tay xuống, chậm rãi vươn tay ôm lại anh, vùi đầu vào ngực anh, nhắm mắt, cố gắng nén từng hàng nước mắt chực tuôn, lặp đi lặp lại với anh rằng: "Không phải bỏ trốn, cũng không muốn trốn, em đến đây lấy thêm quần áo mặc đông, còn đang định về. Em sẽ không đi đâu hết…Sẽ không bao giờ rời khỏi anh mà, anh Cảnh Thời."
Cô khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Khó khăn lắm em mới chờ được anh đến, chờ anh về đã tám năm rồi, sao có thể bỏ anh đi được đây?"
Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, muốn để anh bình tĩnh lại, dù rằng giọng cô đã run rẩy nghẹn ngào hết cả.
Cảm giác được thân thể căng cứng đang ôm mình dần thả lỏng, Trì Thư Ý khẽ ngẩng đầu lên, trán chạm vào cằm anh, đưa hai tay ôm lấy cổ anh rồi tiếp tục ngẩng đầu, nhón nhẹ mũi chân rút ngắn khoảng cách giữa hai người, rút đến khi cánh môi mềm mại của mình chạm phải bờ môi lạnh lẽo của anh thì mới chịu thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!