Hai ngày nữa là đến 11/11.
Trưa Mộ Cảnh Thời không về nha, anh điện báo với cô có ca cần phẫu thuật đột xuất, phẫu thuật xong chắc cũng qua bữa trưa mất rồi.
"Không sao đâu, tự em…" Có thể nấu cơm ăn…
"Anh đã gọi cho cô Diệp, lát nữa cô ấy sẽ qua dẫn em đi ăn."
"…. Em biết rồi." Trì Thư Ý thỏa hiệp, "Thật ra không cần phiền đến Bắc…"
"Được rồi, anh phải đi, em nhớ phải ngoan đấy, đợi anh phẫu thuật xong sẽ đến tìm."
Cuộc trò chuyện cứ thế chấm dứt.
Trì Thư Ý bất lực thở dài, cô rất muốn nói mình có thể tự nấu cơm, không cần gây thêm phiền hà gì cho người khác, đương nhiên không phải cô khó chịu vì anh không thể về ăn cơm với cô mà thật ra cô khó chịu là vì kể cả khi bận việc tất bật đến vậy, anh vẫn sẽ vội vã thu xếp cho cô trước hết.
Khiến cô càng đau lòng vì anh hơn.
Rõ ràng không thể tự săn sóc tốt cho bản thân, nhưng lại luôn lắng lo chu toàn cho cô.
Ít lâu sau, Diệp Bắc Bắc ấn chuông cửa.
Trì Thư Ý mang theo túi xách cùng cô nàng ra ngoài ăn bữa trưa.
Diệp Bắc Bắc không hề nhận ra ngay lúc cô nàng bước xuống xe, đến ấn chuông cửa thì ở cách đó không xa, cửa sau xe của một chiếc xe đen bật mở, còn có người bước xuống, cô cũng không phát hiện rằng khi người này trông thấy cô rồi thì lại ngồi trở vào trong xe, kêu tài xế bám theo đến tận nơi hai người bọn cô đến ăn trưa.
Diệp Bắc Bắc nghe theo yêu cầu của bạn mình, đưa Trì Thư Ý đến quán cà phê cạnh bệnh viện, hai người chọn chỗ dựa cửa sổ, gọi món xong thì bắt đầu chuyện trò với nhau.
Sau đó, một người đàn bà trung niên áo quần đoan trang xa xỉ cũng chầm chậm đẩy cửa vào quán, liếc nhìn khắp nơi một lượt rồi bước đến ngồi vào bàn sau chỗ hai người họ ngồi.
"Bác sĩ Mộ chỉ không về nhà ăn một bữa thôi mà cậu đã chỉ đích danh chỗ này để đến ăn trưa rồi, có thể bớt lộ liễu được không hả cái cậu này?" Diệp Bắc Bắc cười hì hì ghẹo Trì Thư Ý.
"Thì, tớ có chuyện muốn nói với anh ấy, ngồi chờ ở đây tiện hơn."
"Thế sao lúc ở nhà không nói? Cứ nhất quyết phải đợi người ta tan tầm rồi mới nói, ngồi chờ cả một buổi trưa ở đây làm chi?"
Trì Thư Ý cười cười, "Nghĩ cho cậu chứ gì nữa, để cậu khỏi tốn công đưa tớ về."
Diệp Bắc Bắc bĩu môi hừ một tiếng, "Đừng lấy tớ ra làm cớ, thừa nhận đi thôi, cậu đây là đang mong nhớ người đàn ông nhà cậu chứ còn gì nữa."
"Được được, là tớ muốn để anh ấy nhanh chóng nhìn thấy tớ sau khi tan tầm." Cô bình tĩnh nói theo Diệp Bắc Bắc.
Món ăn và thức uống họ gọi mau chóng được dọn lên, hai người vừa tán gẫu vừa chậm rãi ăn trưa.
Trì Thư Ý bất an nên cơm trưa chỉ ăn vừa bụng gì, đợi Diệp Bắc Bắc đi cô mới gọi nhân viên đến dọn bàn, sẵn tiện kêu thêm một ly cà phê.
Cô cứ ngỡ mình bất an là vì chốc nữa phải kể cho anh nghe chuyện cô giấu diếm, nào ngờ nguồn cội của cảm giác bất an quẩn quanh Trì Thư Ý lại xuất phát từ người sắp xuất hiện trước mặt cô đây.
Người đàn bà trung niên đứng lên, bước đến trước mặt cô, vô cùng lịch sự hỏi: "Không biết chỗ ngồi đối diện cô có còn ai ngồi không?"
Trì Thư Ý nghe thế thì hơi ngây người, sau đó khẽ mỉm cười lắc đầu, "Chỉ có mình tôi thôi."
"Có ngại để tôi ngồi đây không?"
Tuy cô có ngạc nhiên, dẫu sao giờ này trong quán vẫn còn rất nhiều ghế trống, song vẫn lễ phép mỉm cười, "Mời ngồi."
Người đàn bà trung niên kéo ghế ngồi xuống phía đối diện cô, lẳng lặng đánh giá cô vài giây, diện mạo đẹp đẽ, tóc dài như thác đổ, da trắng môi hồng, má đào tươi tắn, quả thật là một mỹ nhân, ngay cả chất giọng trả lời bà vừa rồi cũng trong trẻo hệt như ngọc sáng, nhu mì lanh lảnh.
Có điều, cặp mắt hoa đào kia chẳng hề có chút tiêu cự nào, phí cho một nhan sắc chim sa cá lặn nhường này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!