Chương 31: (Vô Đề)

"Ngày mai thật sự không đến tiễn ư?"

Mộ Cảnh Thời ôm cô từ phía sau, lưng Trì Thư Ý, cách lớp quần áo mỏng dán chặt vào lồng ngực nóng rẫy của anh.

Cô tựa lên một bên tay anh, tay còn lại Mộ Cảnh Thời ôm vòng qua eo cô, đôi mắt vốn đang khép lại của anh chầm chậm hé mở sau khi nghe cô hỏi.

Trì Thư Ý thấy anh không trả lời thì xoay người đối diện với anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh Cảnh Thời ngủ rồi ạ?"

Hơi thở vững vàng ổn định phả trên đỉnh đầu cô, Trì Thư Ý muốn ngửa đầu lên theo bản năng, thế mà ngay giây kế tiếp đã bị anh giữ gáy.

"Không có."

Nói rồi bèn nhích lại gần cô hơn, ôm trọn cô vào lòng.

Cô lặng thinh cọ vào lòng anh, tìm một vị trí thoải mái xong mới chịu thôi.

Dù Mộ Cảnh Thời không hề trả lời câu hỏi, nhưng cô đã loáng thoáng đoán được đáp án rồi, cũng an tâm hơn không ít, cơn buồn ngủ bắt đầu đánh úp đến, Trì Thư Ý dần chìm vào giấc ngủ

"Anh Cảnh Thời." Cô mơ mơ màng màng gọi.

"Ừ?" Mộ Cảnh Thời vẫn chẳng buồn ngủ tí nào, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô.

"Buồn ngủ quá đi mất, em ngủ đây, ngủ ngon."

"Ngủ đi," Anh vỗ nhẹ lưng cô, dịu giọng đáp: "Ngủ ngon."

Trì Thư Ý say giấc rất mau, cả căn phòng chỉ còn ánh đèn bàn leo lắt, anh vẫn chú tâm nhìn cô, ngón tay mơn trớn từng nơi từng chỗ trên khuôn mặt cô, xúc cảm chân thật ngay tại giây phút này càng khiến anh thêm an tâm, an tâm rằng cô đã thật sự ở cạnh anh, cùng anh ở trên một chiếc giường và sau này cũng sẽ tiếp tục như thế, không bao giờ rời xa nhau nữa.

Thất Thất, tốt quá.

Không muốn làm phiền cô ngủ nhưng cũng không sao kiềm chế được ý muốn chạm vào cô, thế là anh cúi đầu, cẩn thận hôn lên môi cô sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Lúc Mộ Cảnh Thời nghiêng người muốn tắt đèn bàn thì bỗng chạm trúng đồ đặt cạnh đèn bàn, anh khựng tay lại trong thoáng chốc rồi cúi đầu nhìn người con gái đang say giấc trong vòng tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên cao.

Anh tắt đèn, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô mà ngủ.

Tiết trời sáng sớm thường lạnh, lúc Trì Thư Ý rúc người vào chăn ấm nằm ì trên giường thì anh đã tự sửa soạn đơn giản rồi vào phòng bếp làm bữa sáng rồi.

Đến khi cô nàng tỉnh vì đẫy giấc thì đồng hồ cũng đã báo hiệu 7 giờ rưỡi đến nơi.

Cô vừa bước xuống giường Mộ Cảnh Thời đã đẩy cửa vào, đang sờ tìm dép lê để vào nhà vệ sinh, anh đã đi đến mang dép cho cô dìu cô vào nhà vệ sinh đã chuẩn bị hết vật dụng cần thiết từ sớm rồi giúp cô đóng kín cửa.

Mộ Cảnh Thời đến tủ quần áo, mở cửa tủ rồi lẳng lặng nhìn khắp chiếc tủ vài giây, nhanh nhẹn lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải voan xếp ly trước ngực và một chiếc quần jean mỏng màu xanh nhạt, sau đó ngồi xổm xuống. lấy thêm một bộ đồ lót từ chiếc hộp nhỏ màu xanh mà cô đã mang đến hôm qua.

Mộ Cảnh Thời nắm tay dìu cô đến mép giường khi Trì Thư Ý rửa mặt bước ra, đặt quần áo mình chọn vào tay cô và bảo: "Thay quần áo trước rồi ăn sáng sau."

Ngón tay Trì Thư Ý chạm đến…. Đồ lót của…. Cô.

Mặt cô đỏ au với tốc độ thấy được bằng mắt thường, ngay cả hai tai cũng đã đỏ bừng.

Vẻ xấu hổ và hoảng loạn của cô anh đều thấy cả, Mộ Cảnh Thời hơi bất lực cười khẽ, xoa đầu cô đầy cưng chiều: "Thất Thất, em phải làm quen dần đi thôi, sau này anh sẽ là chồng em, hai ta là người thân mật với nhau nhất, chuẩn bị quần áo cho em là một trong những việc anh sẽ làm hằng ngày, nên đừng thẹn, được không?"

Cô cúi gằm mặt, gật đầu liên hồi, giọng thì cứ như tiếng muỗi kêu: "Anh…Anh ra ngoài trước đã, em thay quần áo."

"Được."

Sau khi anh khép cửa, cô lập tức để quần áo sang một bên, lấy hai tay ôm mặt cả một lúc lâu, đợi bản thân bình tĩnh lại chút rồi mới bắt đầu thay đồ.

Mặt Trì Thư Ý không còn đỏ nữa khi cô thay đồ và làm tóc xong, anh nắm lấy tay cô gần như ngay khi cô vừa mở cửa, Mộ Cảnh Thời vừa định dìu cô thì cô đã tránh đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!