Chuyến bay của Diệp Bắc Bắc đáp xuống vào buổi chiều năm ngày sau đấy, ba anh em bọn họ đã sắp xếp chuyện ghé về nhà từ trước. Diệp Bắc Bắc xuống máy bay thì về thẳng nhà cho đỡ mệt, Diệp Nam Sơ xử lý việc ở công ty xong sẽ đến biệt thự nhỏ nọ đón Trì Thư Ý rồi cùng về.
Trì Thư Ý vừa đến nhà đã bị Diệp Bắc Bắc ôm vào lòng, cô cười tủm tỉm vỗ nhè nhẹ lưng Diệp Bắc Bắc, trêu cô nàng: "Nhớ tớ lắm hay sao mà ôm chặt thế."
Diệp Bắc Bắc bắt đầu làm nũng với cô, vừa kéo cô vào phòng khách vừa mau mắn: "Đúng đúng đúng, nhớ chịu không nổi luôn ấy chứ! Đến cả lúc ăn cơm uống nước tớ còn nghĩ đến cậu cơ mà, cứ thấp thỏm miết vì sợ cậu bị cười ta cướp mất đấy!" Nói xong còn liếc xéo ông anh đang thay giày ở cửa.
Diệp Nam Sơ nghe em gái mình nói thế thì ngẩng đầu, nhìn cô nàng một cái, vẻ mặt vô cùng bất lực, còn Diệp Bắc Bắc thì đáp lại anh bằng cái nháy mắt tinh quái. Anh thay giày, bước đến bên cạnh Trì Thư Ý, cùng lúc ấy, Đường Trinh Thục nghe thấy tiếng nói bên ngoài thì cũng đi ra từ phía nhà bếp, thấy Trì Thư Ý về thì vội vã kéo tay cô ngồi xuống sô pha, bà còn nồng nhiệt đón chào cô hơn là cô con gái Diệp Bắc Bắc mới đi công tác xa về nữa kia.
Đường Trinh Thục vừa ân cần quan tâm Trì Thư Ý vừa trách móc hỏi có phải Trì Thư Ý đã quên bà rồi hay sao mà chả bao giờ thấy cô về thăm.
Trì Thư Ý điềm đạm dỗ dành bà, mẹ cô và dì Đường từng là chị em tốt lớn lên cạnh nhau ở trại trẻ mồ côi, tình cảm giữa hai người rất tốt, dù sau đó mỗi người gả đến một nơi, đã lâu lắm rồi không gặp lại nhau nhưng vẫn thường hay liên lạc, chuyện trò với nhau.
Mười năm trước, cha mẹ ly hôn, cô theo mẹ, lần tai nạn tám năm trước đã mang người thân duy nhất của cô đi khỏi thế gian, Trì Thư Ý cứ ngỡ mình đã thành cô nhi, vậy mà người cha đã sớm chẳng còn quan hệ gì đến cô nữa lại xuất hiện trước mặt cô.
Rồi vài hôm sau, vào cái năm cô tròn mười bốn tuổi, cô đã không còn người thân nào trên cõi đời này nữa. Thế nhưng, cũng trong tám năm ấy, cả nhà họ Diệp đều đối xử với cô như con gái ruột của họ, dì Đường thậm chí còn thương cô hơn cả cô con gái Diệp Bắc Bắc của bà.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Diệp Bắc Bắc ghé sát lại gần Diệp Nam Sơ, lặng lẽ rỉ tai anh mình: "Đấy, anh xem mẹ có bất công không? Có con dâu quý báu một cái là vứt con gái ruột ngay và luôn."
Diệp Nam Sơ cười cười búng trán cô nàng, nhỏ giọng nói: "Nói bừa gì đấy hả!"
Nhưng rõ ràng, anh cũng không ý kiến gì về cách nói của Diệp Bắc Bắc.
Diệp Văn Ung cũng xuống dưới nhà từ hướng phòng sách, ông ngồi lên chiếc ghế nhỏ đặt trước cây đàn dương cầm rồi quay đầu, ân cần nói với Trì Thư Ý: "Gần đây chú có học một bài tặng dì Đường của con, con nghe rồi cho ý kiến chút nhé Thất Thất."
Trì Thư Ý gật đầu: "Vâng, chỉ là, ý kiến thì con không dám cho đâu, cùng lắm là góp ý chút ít thôi ạ."
Ngay sau đó, bản "Thư gửi Elise" vang vọng khắp phòng khách, tuy kỹ thuật của Diệp Văn Ung không điêu luyện lắm, vừa nghe đã biết chỉ mới học không lâu thôi nhưng bản nhạc vẫn được chơi mượt mà, tiếng đàn du dương cứ như dòng suối man mác chảy trôi từ những ngón tay, dù giữa bài vẫn có một hai nốt nhạc chơi sai song cũng xem như trọn vẹn.
Ở nhà nên Diệp Văn Ung chỉ mặc độc mỗi áo sơ mi trắng, không khoác vest cũng chẳng sửa soạn gì, tuy nay ông đã ngoài năm mươi nhưng phong thái đĩnh đạc đường hoàng vẫn còn đấy, bấy giờ lại đang vô cùng nghiêm túc và chân thành đàn một bản nhạc tặng cho vợ mình, khi trút đi khí chất uy nghiêm của người lăn lộn chốn thương trường, bỏ xuống cái thân phận hào nhoáng của người làm chủ, ông chỉ còn là chồng của bà, một người chồng học đàn để dỗ vợ mình vui.
Sau khi chơi xong, Diệp Văn Ung đứng dậy, đi về chỗ mọi người rồi tự nhiên ngồi xuống cạnh Đường Trinh Thục, ngẩng đầu hỏi Trì Thư Ý: "Thất Thất à, con góp ý cho chú Diệp chút đi, chú sẽ cố gắng tiếp thu."
Trì Thư Ý cười ra tiếng, đáp: "Con cảm thấy chú chơi tốt lắm, cách bày tỏ tình cảm với dì Đường cũng sinh động lắm ạ." (1)
(1): Bài Diệp Văn Ung chơi là Thư gửi Elise – Đây là một bản Beethoven viết tặng người bạn qua thư của mình – nàng Elise (Hoặc Therese). Lời nhạc rất mùi mẫn và ngọt ngào, đây là một bản nhạc cổ điển thường được đàn tặng người yêu, nàng thơ và là một bản nhạc gửi gắm thông điệp tình yêu bất hủ (Tóm tắt lại dựa trên thông tin từ gg)
"Hứ….. Hai người lại bắt đầu phát cơm tró rồi đó, lần nào về nhà ăn cơm, trước giờ cơm bao giờ bọn con cũng bị ép ăn một tô cơm tró bự kinh khủng khiếp, con hỏi hai người này, hai người gọi bọn con về chủ yếu là để ngược đãi bọn con đúng không?"
Đường Trinh Thục vừa rót tách trà đưa cho Diệp Văn Ung, nghe vậy thì ngẩng đầu rồi trừng mắt liếc nhìn Diệp Bắc Bắc một cái, bà giả vờ giận dỗi: "Con nhóc này nói bậy nói bạ gì đấy hả!"
"Cha con đã bày tỏ tới vậy rồi, tới cái đứa dốt nhạc như con còn hiểu, vậy mà mẹ nghe không hiểu luôn hở!" Diệp Bắc Bắc chụp lấy một quả táo rồi bắt đầu gặm luôn, "Trời…Mẹ ngại ngùng làm chi nữa….Ý…."
Cô nàng nghịch ngợm Diệp Bắc Bắc dù bị anh trai bịt miệng, túm cổ kéo đi rồi ấn xuống ghế nhà ăn nhưng vẫn mạnh miệng la: "Thất Thất cứu tớ! Ông anh này đang muốn mưu sát em ruột đây nè!"
Khóe môi Trì Thư Ý vẫn điềm đạm cười, đứng lên cùng với hai vợ chồng Diệp Văn Ung rồi đi về hướng nhà ăn, cô còn không quên nói: "Tớ không giúp được đâu, cậu tự mà cầu phúc cho bản thân đi nhé."
Diệp Nam Sơ vừa lỏng tay ra một chút mà Diệp Bắc Bắc đã đứng bật dậy ngay, nhưng cuối cùng cô nàng vẫn khuất phục dưới ánh nhìn sắc lẹm của anh mình, ngoan ngoãn an vị trên ghế, Diệp Nam Sơ bấy giờ mới sốt sắng quay trở lại phòng khách.
Đường Trinh Thục vốn đang nắm tay Trì Thư Ý, thấy anh đến thì bà tự giác buông tay rồi đi đến cạnh Diệp Văn Ung, song ánh mắt thì vẫn dính chặt lấy hai đứa trẻ bên này.
Trì Thư Ý biết Diệp Nam Sơ đi đến, ngay lúc anh kéo tay cô, cô đã theo phản xạ muốn tránh đi, thế mà chẳng hiểu sao vẫn bị anh nắm chặt tay, dù mắt cô không thấy gì nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lại đây nên cũng không dám làm gì, chỉ là hơi ngượng ngùng bảo: "Anh Nam Sơ không cần trở lại đỡ em đâu, em cũng không lạ chỗ, không ngã đâu mà."
Diệp Nam Sơ ừ ngoài miệng nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào bước chân cô, âm thầm hướng dẫn cô tránh khỏi chướng ngại vật trong nhà.
Cả nhà ăn xong bữa cơm chiều thì cùng ngồi trò chuyện một chốc rồi mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!