Chương 28: (Vô Đề)

Trì Thư Ý và Dương Vân San ở phòng để đàn, cô đồng ý với Dương Vân San rằng sẽ chơi đàn một lúc cho cô ấy nghe, vừa đứng dậy định đi thì Dương Vân San đã tinh ý đưa tay đỡ cô.

Cô hơi giật mình, cười nhạt, "Cảm ơn."

"Không có gì." Dương Vân San cười hiền, đỡ cô đến chỗ sô pha rồi cùng ngồi xuống.

"Hai người ở bên nhau lâu lắm rồi nhỉ?"

"Hả?" Trì Thư Ý lắc đầu, cười cười: "Không lâu đâu, hai tháng trước mới gặp lại nhau thôi."

Trì Thư Ý nghiêng đầu, cuối cùng vẫn không kiềm lòng được hỏi: "Chuyện anh Cảnh Thời truyền máu…Cô Dương có biết không?"

Dương Vân San do dự một lát rồi ấp úng: "Tôi…Cũng không rõ lắm."

"Cô Dương," Trì Thư Ý bắt lấy tay cô, hơi nhíu mi khẩn khoản nói: "Tôi biết cô rõ chuyện này, nói tôi nghe với được không?"

Dương Vân San cầm tay cô, nói: "Kêu em Vân San là được," Sau đó vươn tay vén lại tóc mình, thở dài một lát rồi mới cất lời: "Lúc đó em cũng không có mặt, sau này Mộ Cảnh Vân có nói lại em nghe, ông Mộ trở bệnh phải vào viện phẫu thuật, cũng vì mất quá nhiều máu nên mới cần truyền thêm, trừ cô em ra thì chỉ có anh Cảnh Thời có nhóm máu phù hợp, vả lại sức khỏe cô vốn không được tốt nên hôm ấy anh Cảnh Thời mới phải truyền máu cho ông phẫu thuật."

"Sao người nhà bệnh mà anh lại bắt chuyến bay về sớm thế…" Trì Thư Ý lẩm bẩm.

Dương Vân San không dám nói thêm mà chỉ giả đò như thể mình chưa nghe thấy gì.

Trì Thư Ý nhớ lại những gì anh đã làm đêm hôm đó, cả hành động và lời nói đều khác hẳn ngày thường, lúc đó cô còn thấy là lạ, song vẫn không đoán ra cuối cùng anh đã gặp chuyện gì.

Mà thật ra thì đến cả bây giờ, cứ xem như cô biết sao anh lại về, nhà anh có chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn không nghĩ ra được tại sao tối hôm ấy anh lại kỳ lạ đến vậy.

Dương Vân San thấy cô ngẩn người thì sợ cô nghĩ nhiều, thế là cô nàng muốn đổi đề tài, mỉm cười nói với cô: "Hôm nay em với Cảnh Vân đến đây chủ yếu là vì muốn tự mời chị với anh Cảnh Thời đến dự đám cưới của chúng em."

"Dự đám cưới?" Chủ đề này kéo đầu óc Trì Thư Ý trở lại ngay tức thì.

"Đúng thế." Dương Vân San vừa đáp vừa lấy hai tấm thiệp cưới từ trong túi xách của mình ra, kéo tay cô rồi để thiệp cưới vào.

Tay Trì Thư Ý sờ lên bề mặt tấm thiệp cưới, sờ được một ít hoa văn in nổi, còn có chữ hỉ to bên trên.

"Bao giờ tổ chức?"

"Ngày 11 tháng 11."

Cô buồn cười, "11 tháng 11 à…"

Dương Vân San cũng cười, "Là Cảnh Vân chọn." Nhắc đến Mộ Cảnh Vân là mặt cô nàng lại tươi tắn thêm, nụ cười cũng càng thêm chân thật.

Mộ Cảnh Thời và Mộ Cảnh Vân thì ngồi trong phòng làm việc, anh tựa người vào lưng ghế, xoa ấn đường, mở miệng hỏi: "Cuối cùng là có chuyện gì?"

"Những câu anh nói hôm ở bệnh viện em nghe không hiểu gì hết," Mộ Cảnh Vân mím môi rồi nói tiếp: "Em thừa nhận, bản thân từ trước đến giờ chưa từng để ý đến chuyện này, nếu hôm anh đi em nghe lén cha mẹ nói chuyện trong phòng làm việc thì có lẽ tới giờ vẫn sẽ là một thằng ngốc không hiểu gì sất."

"Anh không nên giấu em chuyện mình tìm cô ấy suốt tám năm, rõ ràng anh biết em có thể giúp anh một tay." Mộ Cảnh Vân siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào Mộ Cảnh Thời.

Giúp anh ấy à?

Mộ Cảnh Thời nghĩ đến Mộ Dung Đức, khóe miệng thoáng nhếch lên thành một nụ cười muôn phần châm chọc rồi tắt ngúm ngay tức thì, anh không muốn gây thêm phiền phức cho ai hết, nhất là đứa em trai này.

Nếu Mộ Cảnh Vân bị liên lụy vì chuyện của mình, anh sẽ khó chịu lắm, khó chịu từ tận đáy lòng.

"Cậu quên tôi bị đuổi khỏi nhà rồi?" Mộ Cảnh Thời lãnh đạm nói.

"Vậy tại sao ông bệnh anh lại chạy đến truyền máu cho? Nếu nói theo cách của anh thì anh làm gì còn tí quan hệ nào với nhà họ Mộ nữa!" Mộ Cảnh Vân hơi giận, giận cái thái độ bình bình hững hờ này của Mộ Cảnh Thời.

"Cứu người là trách nhiệm cơ bản nhất của một bác sĩ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!