Chương 27: (Vô Đề)

Như sét đánh giữa trời quang.

Đánh đến độ Trì Thư Ý hồn xiêu phách lạc.

Sau khi im lặng một lúc lâu, cô cúi đầu, sững sờ hỏi:"Tại…Tại sao?"

"Muốn nghe lý do?"

Thế là anh bắt đầu phân tích một loạt ưu, khuyết điểm một cách vô cùng hợp tình hợp lý cho cô nghe.

Mà chủ yếu toàn là có lợi cho anh, còn với cô thì…Khó mà xác định được có hợi hay là không.

Chẳng hạn như…

"Nếu ở chung thì ngày nào em cũng có thể giám sát xem anh có ăn cơm đầy đủ không."

"Có em ở cạnh anh mới muốn tự xuống bếp nấu ăn."

"Vừa mở cửa nhà sau khi tan tầm về là có thể thấy em ngay."

"Muốn được ôm em ngủ như hôm nay."

"Thích việc người đầu tiên mình nhìn thấy vào sáng sớm là em."

"Tiết kiệm phí điện thoại cho những lần chúc ngủ ngon hay chào buổi sáng."

"Đương nhiên, chừa đường sống cho những cô bạn giả độc thân vẫn tốt hơn."

Trì Thư Ý: "…"

Lần đầu tiên cô nhận ra, người đàn ông đang ôm cô này….Ừ…Có hơi lưu manh.

"Anh của lúc trước…Sẽ không nói nhiều đến thế này." Cô đỏ bừng mặt, đưa tay vén lại tóc hòng che đi sự hoảng loạn trong lòng.

Đôi mắt đen láy của Mộ Cảnh Thời vẫn dính chặt lấy cô, vài giây sau anh mới nghiến răng hỏi: "Em thấy anh lắm mồm à?"

Nói thật, Trì Thư Ý chưa bao giờ thấy anh nói thế này bao giờ, làm cô hơi đề phòng, nhưng…Cô cũng chả biết nên phản bác lại thế nào cho phải.

"Không giống cách nói chuyện thường ngày của anh lắm."

"Sao lại không giống?" Anh gác cằm lên vai phải cô, nghiêng đầu hỏi dò.

Cô cắn môi dưới, mặt đỏ đến độ tưởng như sắp bấu ra máu đến nơi, giọng thì cứ thỏ thà thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu: "Có chút…Không đứng đắn…"

Mộ Cảnh Thời chăm chú dõi theo vẻ mặt xấu hổ của cô một chốc rồi chợt cười thành tiếng, cánh tay đang ôm vòng qua hõm eo thon thả của người trong lòng vô thức chặt thêm, ghé sát lại bên tai cô, sát đến độ suýt chút nữa cắn vào vành tai cô, khàn giọng hỏi: "Thất Thất, anh là gì của em?"

Anh cố ý hạ giọng, bấy giờ câu hỏi cứ vờn quanh tai Trì Thư Ý, trầm khàn nhịn tai, khiến cô nàng thất thần hồi lâu, chỉ biết khờ khạo thành thật đáp: "Bạn trai."

"Ngoan." Anh mút nhẹ vành tai cô, cả người Trì Thư Ý run bắn lên vì xúc cảm mềm mềm âm ấm ấy, thế là càng chọc anh chàng cười sung sướng hơn.

"Bạn trai bàn chuyện ở chung với bạn gái là không đứng đắn?"

"…" Vậy mà cô…Không nói nổi được gì.

"Chúng ta mới ở bên nhau có mấy hôm, còn sớm quá…" Cô đang cố gắng tìm lý do hòng thuyết phục…bản thân.

"Nhưng hai ta đã thích nhau từ lâu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!