Chương 26: (Vô Đề)

Mộ Cảnh Thời về nhà khi trời vừa hửng sáng, dạ dày hơi khó chịu, trên đường về đã quặn lên một trận, anh vào phòng ngủ uống liền tù tì mấy viên thuốc dạ dày rồi vào phòng tắm, tắm xong xuôi thì mặt trời cũng đã lên cao, vầng dương vàng sậm pha chút ánh đỏ cũng dần chiếu rọi đến, Mộ Cảnh Thời nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, 8 giờ hơn rồi.

Anh dựa nửa người vào giường, bụng dạ đã đỡ đau hơn ban nãy, với lấy di động điện cho cô.

Trì Thư Ý đang ăn sáng với Diệp Bắc Bắc, Diệp Bắc Bắc cứ tinh quái nhìn Trì Thư Ý nhoẻn miệng cười cười chộp chiếc điện thoại ngay khi chuông vang, vừa nhìn đã biết vô cùng nóng lòng nhận cuộc gọi thì bèn trêu: "Ái chà chà, chắc tớ nên dọn đi thôi! Ngày nào cũng phải nghe hai người show ân ái qua điện thoại như này thì bà cô ế giả như tớ biết sống sao đây!"

Tất nhiên cô nàng chỉ đùa thôi, Diệp Bắc Bắc không bao giờ bỏ Trì Thư Ý lại một mình cả, dù suốt bao năm qua cô luôn cố gắng tự mình làm mọi thứ, có thể tự cáng đáng hết mọi chuyện một mình nhưng dầu sao mắt cô đâu nhìn thấy được gì, có người ở bên săn sóc vẫn yên tâm hơn.

Trì Thư Ý cười trách ngược lại: "Thế cậu quên trước đây cậu với Trịnh Mân Vũ anh anh em em qua điện thoại khiến tớ suýt thì ngộ độc cơm tró rồi đó à?"

Lời qua tiếng lại với Diệp Bắc Bắc xong xuôi cô mới ra chiều tự nhiên lên tiếng: "Anh Cảnh Thời."

Mộ Cảnh Thời bên kia nghe họ nói chuyện tự nãy đến giờ, anh cười cười hỏi: "Đang ăn cơm?"

"Vâng." Cô ngừng lại chốc rồi nói: "Anh thì sao?"

"Mới từ bệnh viện về, định ngủ một lát."

"Muốn nghe giọng em."

Trì Thư Ý nuốt trở vào mấy câu mình định nói, bỗng dưng, cô nhớ lại hôm trước anh có nói với cô rằng nếu có thể, anh muốn ở bên cô mỗi phút mỗi giây, cũng bởi anh sẽ bất an khi cô biến mất khỏi tầm mắt anh.

Thế nên…Chắc nghe giọng cô sẽ khiến anh an tâm hơn nhỉ.

"Anh ăn sáng chưa?"

"Ừ? Không đói bụng." Sau đó lại bổ sung: "Mệt."

Thật ra là vì khó chịu trong người nên chả muốn ăn uống gì.

Trì Thư Ý: "…"

Cô hiểu điều anh nói, vì không đói bụng nên cũng bỏ luôn bữa sáng. Chữ "Mệt" kia còn chặn ngang cái câu "Không đói bụng cũng phải ăn sáng." cô định nói nữa.

Trì Thư Ý thở dài, "Vậy giờ anh đi ngủ hay sao?"

"Cúp điện thoại rồi ngủ."

"Cúp đi thôi, anh phải nghỉ ngơi cho hết mệt đã chứ." Cô nhẹ nhàng đáp.

Mộ Cảnh Thời đờ người ra cả một lúc lâu, đương nhiên không ngờ bé con này cứ thẳng thừng nói toẹt ra thế mà không thèm an ủi gì thêm, đợi đến khi anh hồi thần thì Trì Thư Ý đã cúp máy luôn rồi.

"Bắc Bắc, trong bếp còn đồ ăn không?"

"Còn đó."

"Thế…Chuẩn bị giúp tớ một phần rồi để vào bình giữ nhiệt nha, bao giờ cậu đi làm thì tiện đường đến nhà anh Cảnh Thời đưa cơm với tớ, ừ…Lúc đưa tớ về chỉ cần cho tớ xuống ngã ba là được, tớ sẽ tự về."

Diệp Bắc Bắc: "…" Sao tự dưng có cảm giác bị ngược vầy nè?

Mộ Cảnh Thời vừa thay đồ xong, định lái xe đến tìm cô thì chuông cửa chợt vang lên, anh mở cửa thấy hai cô gái đứng ngoài thì không khỏi ngạc nhiên: "Thất Thất?"

Diệp Bắc Bắc cất tiếng trước nhất: "Người cần đưa tớ cũng đã đưa đến rồi ha, mâu thuẫn tình yêu thì nên để người yêu tự giải quyết đi thôi, bái bai ~" Nói xong còn lém lỉnh cười ra tiếng, mau mắn chui tọt vào xe rồi phóng vèo vèo đi ngay tắc lự.

"Ơ…" Cô vừa xoay người muốn gọi Diệp Bắc Bắc lại thì tay đã bị anh bắt lấy, "Thất Thất."

Hình như cô đã tự bê đá đập chân mình mất rồi, ở nhà đã nhất trí với nhau là sẽ đưa đồ xong rồi về ngay kia mà.

Giờ thì tuyệt luôn, biến thành mình cô chủ động đến tìm anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!