Chương 20: (Vô Đề)

Trì Thư Ý nằm trọn trong vòng tay anh, tay vẫn cầm ly nước ấm anh rót cho mình, cô muốn cử động nhưng lại không dám, vì sợ đánh thức anh.

Có lẽ suốt hai hôm nay anh thật sự rất mệt, Mộ Cảnh Thời cứ thế, ôm cô ngồi trên sô pha trong phòng khách rồi ngủ gục luôn.

Một lúc sau, Trì Thư Ý nghe tiếng thở đều đều của anh, thậm chí còn nghe ra cả tiếng ngáy mũi nho nhỏ, bấy giờ mới cẩn thận tránh khỏi vòng tay anh, đặt ly nước lên bàn rồi nhẹ tay nhẹ chân đỡ anh nằm xuống sô pha, cô còn lấy thêm một cái chăn đặt ở đầu ghế sô pha, đắp cho anh xong rồi mới ngồi xuống bên cạnh.

Cô sờ tay lên khuôn mặt anh, khẽ khàng chạm lên từng đường nét một, trong đầu thì đang lẳng lặng mường tượng nên dáng vẻ của Mộ Cảnh Thời, bên tai dường như còn văng vẳng tiếng anh nói: "Chỗ này là trán, đây là lông mày, đây là mắt…"

Nghe theo lời nói trong ký ức mình, cô chạm đến vầng trán anh, rồi lông mày, đôi mắt…Cuối cùng chạm xuống khóe miệng anh, nghĩ lại chuyện lần đấy cô còn cảm giác được anh đã cười, vành môi cong vút, Trì Thư Ý không nhịn được nhoẻn miệng cười, nụ cười của anh Cảnh Thời chắc đẹp lắm nhỉ.

Mộ Cảnh Thời đương mê mang thì bỗng cảm giác được cô đang ở cạnh mình, thế là cuống quít giữ lấy cô, vội vội vàng vàng siết chặt tay cô nàng, cũng bởi anh sợ cô rồi sẽ như bao lần trước, biến mất ngay trước mắt anh.

Trì Thư Ý hơi giật mình vì bất ngờ bị anh giữ tay, cứ nghĩ anh đã tỉnh, cô thử gọi: "Anh Cảnh Thời?"

Nhưng không có tiếng đáp lại, anh vẫn đang ngủ say.

Từ khóe mắt đến đuôi mày Trì Thư Ý đều cong vút cả lên, cô lấy tay còn lại tiếp tục nâng niu ve vuốt sườn mặt anh, ngón tay cái vừa khéo đụng vào khóe môi anh, thế là cô chầm chậm cúi người lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh chàng một cái rồi mau lẹ rụt người về, khuôn mặt vốn trắng trẻo thoắt đã đỏ bừng.

Cô tựa người vào mép ghế, tay hai người vẫn riết chặt lấy nhau, Trì Thư Ý cũng đặt bàn tay còn lại của mình lên rồi nói khẽ: "Anh Cảnh Thời ngủ ngon."

Mộ Cảnh Thời tỉnh vào lúc ba giờ sáng, vừa mở mắt ra đã thấy Trì Thư Ý đang say ngủ cạnh mình, tay hai người đang đan lại với nhau.

Mộ Cảnh Thời thấy cô cuộn cả người lại thành một quả bóng nhỏ rồi mà vẫn còn giữ chặt tay mình, anh vuốt ấn đường, cứ trách sao bản thân lại ngủ thiếp đi chả biết trời đất gì thế này, vén chiếc chăn mỏng lên, nhẹ nhàng rút tay mình ra rồi khom lưng bế cô lên, vào phòng ngủ.

Tay Trì Thư Ý lành lạnh, dù vẫn chưa vào đông, vẫn là tiết thu mát mẻ song dầu sao đêm về gió lạnh, không khí vô cùng ẩm thấp, cô còn đắp chăn cho mỗi anh, hiển nhiên sẽ chịu lạnh.

Mộ Cảnh Thời dém chăn cho cô cẩn thận, ngắm cô một chút rồi mới xoay người đi đến tủ quần áo, lấy quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa, với một người ưa sạch sẽ như anh thì chuyện bôn ba tận hai ngày trời không kịp tắm rửa gì thật sự quá sức chịu đựng.

Đợi anh giặt quần áo, thay đồ rồi lau tóc xong xuôi, vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy tay cô nàng ló ra khỏi chăn.

Mộ Cảnh Thời vắt khăn lông lên giá phòng tắm, đi sang, đang định kéo tay coi đặt lại dưới lớp chăn bông thì lại khựng chốc lát, thay vào đó, anh ra ngoài lấy một chiếc hộp nhỏ rồi mang vào một chiếc vòng tay y hệt vòng mình đang đeo, cẩn thận đeo nó lên cổ tay cô. Sau đó nhẹ nhàng nắm tay cô, dịu dàng nâng niu mu bàn tay Trì Thư Ý và cúi đầu đặt lên đấy một nụ hôn.

Anh cứ nhìn đăm đăm vào khuôn mặt say ngủ đầy nét an bình của cô, Mộ Cảnh Thời đau lòng vươn tay xoa xoa cái vầng trán hãy còn sưng đỏ vì đụng phải anh rồi giúp cô vén lại mái tóc dài vốn hơi rối, bấy giờ mới mỉm cười hài lòng.

Tầm sáu bảy giờ một tuần nào đó giữa tháng mười, trời vừa hửng sáng, tia nắng đo đỏ mong manh mang theo ánh vàng rực rỡ tràn vào gian phòng ngủ, chiếu lên gò má hồng nhuận và dịu ngoan của cô, trông yên bình xiết mấy.

Mộ Cảnh Thời vẫn luôn nhìn chằm chằm cô cuối cùng cũng đứng dậy, đi vào phòng làm việc, một lúc sau, anh quay lại cùng với một chiếc máy ảnh, anh thành thạo điều chỉnh cự ly và độ phơi sáng rồi đến bên cạnh giường, chọn một góc bản thân thấy ổn nhấn rồi ấn chụp.

Anh cứ ngắm nghía pô ảnh chụp ấy miết, càng xem càng thích, cuối cùng cũng có ảnh để bổ sung vào cuốn album.

— Ngày 17 tháng 10, lần đầu tiên anh chụp ảnh cho cô sau khi họ gặp lại, cũng là dáng ngủ đẹp nhất anh từng thấy trong đời.

Mộ Cảnh Thời đặt máy ảnh lên bàn, bước đến đưa tay lên ve vuốt gò má cô, khẽ khom lưng và nhìn bộ dạng say giấc nồng của cô thật dịu dàng, rồi anh chầm chậm cúi đầu, hôn nhẹ lên vết bầm bé tẹo trên vầng trán cô, tầm mắt anh chưa từng thôi luyến lưu trên khuôn mặt người con gái ấy, bàn tay phải vẫn vô cùng cẩn thận chạm vào làn da trắng mỏng của cô, ngón tay cái đã bao bận sượt ngang qua khoé miệng cô nàng, cuối cùng, anh lại cúi đầu, khẽ trao cho cô một nụ hôn tạm biệt vươn đầy nét thương yêu rồi mới bằng lòng rời đi.

Hiếm khi Mộ Cảnh Thời chịu vào bếp nấu một bữa ra hồn vào ngày trong tuần, anh thường gọi đồ ăn giao tới từ nhà hàng quen hoặc nấu đại mì gói ở nhà, nhưng hôm nay anh lại muốn tự làm một bữa cơm sáng thịnh soạn.

Cũng bởi cô ở đây.

Ở một mình thì không sao hết, song nếu là có cô thì anh nhất định sẽ không làm bất cứ thứ gì qua loa nữa cả, dù thế nào, anh muốn đưa cho cô những thứ tốt nhất, tuyệt vời nhất.

Vừa làm xong bữa sáng thì tiếng chuông cuộc gọi vang lên từ phòng khách, Mộ Cảnh Thời đi đến, lấy di động từ trên bàn trà, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi một chốc rồi ấn nghe.

"Thất Thất! Cậu đâu rồi? Cậu đi ra ngoài sao không bảo tớ? Có biết tớ lo lắm không hả? Cậu đang ở đâu? Tớ đi tìm ngay đây…."

Mộ Cảnh Thời còn chưa kịp nói gì, Diệp Bắc Bắc đã chất hàng đống câu hỏi lên đầu anh, chân mày anh hơi chau lại, vẫn giữ thái độ lịch sự đáp lời: "Xin chào, tôi là Mộ Cảnh Thời."

Đầu dây bên kia im lặng cả mấy giây, sau đó hỏi tiếng có tiếng không: "A…Ai cơ?"

"Mộ Cảnh Thời. Chào cô, cô Diệp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!