Sau khi Trì Thư Ý cúp điện thoại, Diệp Bắc Bắc lên tiếng hỏi: "Không tiễn anh ta à?"
Cô lắc đầu, ra vẻ thờ ơ đáp: "Không đi đâu! Nãy tớ có bảo sẽ đến tiễn nhưng anh ấy không cho tớ đến kia kìa."
"Nhưng ngày mai là…" Diệp Bắc Bắc thở dài, hỏi tiếp: "Thế lát có định đi mua quà nữa không?"
"Đi chứ." Cô cười, "Chờ anh ấy về tặng sau."
Mộ Cảnh Thời vừa thức không lâu thì nhận được một cú điện thoại từ nước ngoài, người nhà điện cho anh, bảo là Mộ Bá Huân đột nhiên trở bệnh phải nhập viện khẩn cấp, tình hình cũng không khả quan gì nên muốn anh bay sang một chuyến.
Mộ Bá Huân là ông nội anh, đã đích thân dạy dỗ để anh trở thành người kế nghiệp từ lúc anh còn nhỏ, cũng là người không hề lên tiếng phản đối chuyện anh từ bỏ quyền thừa kế để học y song vẫn tràn trề thất vọng về anh.
Anh gọi xe chạy đến sân bay mua vé ra hải ngoại ngay khi vừa cúp máy.
Lúc Mộ Cảnh Thời đáp máy bay và chạy tới bệnh viện thì Mộ Cảnh Huân đã nằm trong phòng phẫu thuật được vài tiếng đồng hồ rồi, cả một hàng người lo âu chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Mộ Cảnh Đức là người đầu tiên lạnh lùng lên tiếng: "Anh làm quái gì ở đây? Không phải anh đã rời khỏi nhà họ Mộ, tự gầy dựng sự nghiệp từ tám năm trước rồi hả?" Lời nào lời nấy đều tràn đầy vẻ châm chọc.
Diêm Ngọc Mai oán trách kéo tay ông, Mộ Dung Mỹ cũng trách móc Mộ Dung Đức: "Khó khăn lắm thằng bé mới về, anh có thể nói chuyện dễ nghe chút được không?"
Mộ Dung Đức hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ra chiều kệ thây anh.
Ngay sau đó, ông ta nghe rõ đến từng lời từng chữ đầy vẻ hững hờ của anh vang vọng khắp dãy hành lang xếp ghế chờ yên tĩnh: "Nếu ông nằm trong đó thì có đánh chết tôi cũng chả bao giờ xuất hiện ở đây."
Bầu không khí lúng túng hơn tức thì, thậm chí còn nồng nặc mùi thuốc súng.
Máu nóng bốc lên tới não, Mộ Dung Đức trợn to mắt, chỉ tay về phía anh quát lên: "Cút! Cút ngay! Mày đâu còn là người nhà này nữa, cút cho khuất mắt tao đi!"
Diêm Ngọc Mai hớt hải níu người đàn ông sắp xông lên tát Mộ Cảnh Thời đến nơi, bà nhíu mi nhỏ giọng khuyên nhủ đôi câu, ông lại lạnh mặt trừng mắt nhìn bà một cái rồi căm tức buông tay, quay phắt người lại đầy khinh thường, không thèm đếm xỉa gì đến Mộ Cảnh Thời.
Mộ Dung Mỹ không bày ra vẻ buồn bã nữa mà bước lên giảng hoà, bà cười cười với Mộ Cảnh Thời, vẫy tay bảo: "Cảnh Thời, đến đây ngồi xuống đi này."
Mộ Cảnh Thời thoáng gật đầu, gọi dì rồi cất giọng đều đều đáp: "Tôi đứng đây là được." Sau đó đứng cách người nhà họ Mộ một khoảng xa, dựa vào vách tường, mỏi mệt vuốt mày.
Diêm Ngọc Mai vượt qua người nhà bước đến trước mặt anh, ngước đôi mắt đẫm lệ ngập ngừng gọi: "Cảnh Thời à."
Mộ Cảnh Thời vừa nhắm mắt đã phải hé mày nhìn bà, lạnh lùng gọi "Mẹ." rồi lặng im.
Mộ Cảnh Vân cũng bước đến gần, khẽ gọi anh.
Anh gật đầu, xem như thay câu trả lời.
"Anh qua kia ngồi nghỉ đi đã, trông anh có vẻ kiệt sức quá." Mộ Cảnh Vân ra chiều khuyên nhủ.
"Không cần."
Mộ Cảnh Vân nhìn đôi mắt vốn đang sáng rỡ của mẹ mình dần mờ đi sau khi nghe giọng điệu thờ ơ của anh trai, nói tiếp: "Mẹ, mẹ qua kia ngồi chút nhé, để con nói chuyện với anh là được."
Diêm Ngọc Mai gật gật đầu, quay người đi song giữa đường vẫn không yên tâm mà nhìn ngược lại mấy bận.
Mộ Cảnh Vân vẫy vẫy tay để bà yên lòng hơn.
"Anh à, đã tám năm rồi, giờ anh cũng đã có chỗ đứng nhất định trong chuyên môn của mình, chỉ cần anh về xin lỗi ba một tiếng thì mọi chuyện sẽ qua cả."
Mộ Cảnh Thời mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu chàng, nhìn đến khi Mộ Cảnh Vân dựng cả tóc gáy lên anh mới lạnh tanh hỏi lại: "Xin lỗi để ông ta bắt tôi cưới Kim Ngọc sau đó thuận tiện quản lý công ty ấy hả?"
Mộ Cảnh Vân sững sờ, cậu không ngờ cha sẽ ép anh trai mình cưới con gái nhà họ Kim, cậu cứ nghĩ mâu thuẫn giữa cha và anh bắt nguồn từ việc anh trai quyết định theo nghề y cơ.
Ngày Mộ Cảnh Thời công khai phản đối trong nhà, Mộ Cảnh Vân cũng không ở đó, lúc ấy cậu đang đi tìm Dương Vân San, đến tối về nhà thì đã thấy anh mình sửa soạn hành lý luôn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!